Hình thức trong thôn mà Trần Thanh Sơn nói đến chính là rất nhiều nhà đều lấy vợ nước X, thôn của chúng tôi gọi là Phục Địa Câu, nhìn tên cũng có thể đoán đó chỉ là một thôn làng nhỏ trên núi, Phục Địa Câu được biết đến là một nơi nghèo đói, người bên ngoài có một câu nói rất chính xác để hình dung về làng của chúng tôi đó là: Người của Phục Địa Câu nghèo rớt mồng tơi, muỗi bay qua thôn của họ cũng mất hai chân. Vì sao lại mất hai chân? Bị người giật ăn mất chứ đâu!
Hệ quả trực tiếp của sự nghèo đói này chính là các nam thanh niên trong thôn rất khó lấy vợ, mặc dù miễn cưỡng gom đủ tiền sính lễ khổng lồ kia, cũng sẽ mắc một khoản nợ lớn nên rất ít cô gái muốn gả cho đàn ông ở làng chúng tôi.
Vài năm trở lại đây, việc bỏ ra năm sáu vạn tệ để lấy một cô dâu nước X về mà không phải chi trả thêm các khoản khác bỗng trở nên phổ biến, do đó mấy năm nay, hơn chục thanh niên đến tuổi trong thôn đã cưới vợ theo hình thức này.
Khi vừa trở về thôn, tôi đã đề cập vấn đề này với Trần Thanh Sơn, lúc đó Trần Thanh Sơn đã lên lớp tôi một trận, ông ấy nghiến răng nói: “Diệp Tử, tôi biết cậu là một sinh viên đại học hiểu luật pháp, nhưng tôi nói cậu nghe, lý thuyết là lý thuyết, thực tế là thực tế, có một số chuyện phải kết hợp với tình hình thực tế, ở đây có rất nhiều thanh niên lẫn ông chú không tìm được vợ, cậu không cho họ làm vậy vậy họ phải làm sao đây? Tóm lại không thể độc thân mãi phải không? Nếu ủy ban thôn dám quản chuyện này, mọi người đều đến ủy ban đòi vợ, vậy chúng ta giải quyết thế nào?”
Tôi vừa nhắc đến chuyện này, Trần Thanh Sơn cho rằng tôi muốn quản chuyện mua bán cô dâu, tôi liền giải thích: “Trưởng thôn, những chuyện khác có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng chuyện nhà của Trần Thạch Đầu không giống như vậy, chuyện cô dâu nước X là chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên muốn đánh một bên chịu bị đánh, nhưng tôi đã từng gặp qua cô gái mà Trần Thạch Đầu mua về rồi, trên người cô ta mặc toàn đồ hiệu, trông rất giống một sinh viên đại học, ở Trung Quốc ai lại nghèo đến mức bán con gái chứ? Con gái nhà ai bị lừa bán mà không lo lắng phải không, chuyện lớn thế này nhất định cảnh sát sẽ điều tra, hơn nữa còn rất nhanh sẽ điều tra đến thôn của chúng ta. Còn chưa kể, nhà của Trần Thạch Đầu có ba con chó điên, bọn chúng cùng chà đạp một cô gái, nếu thực sự là vậy, thì chính là hiếp dâm tập thể, so với cưỡng bức còn nặng hơn một bậc! Nếu thật tới lúc đó, bác là trưởng thôn biết chuyện mà không báo, hậu quả sẽ như thế nào?"
Không ngoài dự đoán của tôi, chưa nói đến những chuyện khác, câu nói cuối cùng biết chuyện không báo đã đánh trúng điểm yếu của Trần Thanh Sơn, ông ấy vỗ đùi nói: “Diệp Tử, vẫn là người có văn hóa như cậu nhìn thấu đáo vấn đề, chả trách sao tôi cứ cảm thấy chuyện này không ổn! Đúng, bây giờ tôi lập tức đến nhà Trần Thạch Đầu, điều tra cho rõ rồi mang cô gái đó đi!”
Vì lo lắng chuyện này, nên tôi đã ở nhà Trần Thanh Sơn để đợi, chưa bao lâu Trần Thanh Sơn đã quay về, tôi gấp gáp hỏi thẳng vấn đề: “Trưởng thôn, bọn họ nói sao? Có đồng ý nhường bước không?”
Trần Thanh Sơn đưa cho tôi một điếu thuốc: “Cô gái đó nói là cháu gái họ xa của Trần Thạch Đầu, đến thôn chúng ta sưu tầm dân ca.”
“Vậy mà bác cũng tin à?! Đến sưu tầm dân ca mà phải dùng dây thừng trói lại à? Cô gái đó không dám nói sự thật rồi!” Tôi nói.
“Tôi tin cái rắm ấy! Tôi đã nói với cô gái đó là có chuyện gì cứ nói thật, không cần sợ, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho cô ấy, vấn đề là cô ấy vẫn cứ khăng khăng như vậy, làm tôi cảm thấy giống như mình rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!” Trần Thanh Sơn bực dọc nói.