Tôi muốn hỏi thêm nhiều thứ nữa, nhưng anh trai lại không muốn nói nhiều, cứ bình thản ăn từng muỗng cháo bát bửu, tôi nhìn anh ấy, đột nhiên muốn biết điều gì ẩn sau gương mặt điềm tĩnh đó, anh ấy được nhận nuôi khi mới ba tuổi, chỉ mới trở về được hai tháng, nhưng so với người sống từ nhỏ đến lớn ở đây như tôi dường như hiểu rõ hơn nhiều.
Ví dụ như là chuyện này, chú Trụ Tử là người vớt xác Cô Ngốc, tôi có nghe nói qua, nhưng chuyện xác Cô Ngốc bị trôi vào mười hai hang quỷ, đây là lần đầu tiên tôi được nghe, chỉ sợ trong thôn tuyệt đối không ai biết được chuyện này, anh trai không phải người thích nói đùa, nếu anh ấy đã nói vậy, sự thật chắc chắn là như thế, vậy câu hỏi đặt ra là làm thế nào mà anh trai biết được tất cả những điều này?
Anh trai không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào, cứ thế cho đến khi tôi bước ra khỏi nhà anh ấy mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Người anh trai này đột nhiên trở về đã là một bí ẩn, từ khoảnh lúc anh ấy có thể đoán sinh tử, có thể tiến vào mười hai động quỷ, bây giờ lại nhìn thấu được cái gì người khác không biết, đều đã chứng minh điều này.
Tôi không phải là người thích tò mò chuyện của người khác, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện anh trai là người khiến tôi hứng thú tò mò giống như có hàng vạn con kiến đang bò loạn khắp người, nhưng anh ấy không hề muốn trả lời tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi rời khỏi nhà anh trai, tôi chuẩn bị đi tìm chú Trụ Tử, nói thật, nếu tôi ích kỷ một chút thì kỳ thực tôi không cần phải lo lắng, bởi vì như vậy tôi có thể danh chính ngôn thuận tiếp tục ở cùng Hàn Tuyết vào ban đêm, nhưng nếu tôi thực sự làm điều vậy thì thật không phải người, quan trọng nhất là tôi không có cách nào bảo vệ Hàn Tuyết an toàn, nếu lỡ xảy ra chuyện gì tôi sẽ cực kỳ ân hận.
Về chú Trụ Tử, tôi biết rất rõ về chú ấy, chính là kiểu biết rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa, có một câu châm ngôn thế này, “trước cửa nhà quả phụ luôn đầy chuyện thị phi” lúc cha tôi mất, mẹ tôi thật sự còn rất trẻ, quan trọng hơn là lúc còn trẻ mẹ tôi là một mỹ nhân có tiếng, điểm này đến bây giờ vẫn có thể nhìn ra được.
Tôi từng nghe các chú trong thôn kể lại, năm đó cha tôi chở mẹ trên một chiếc xe bò đưa về thôn, bà ấy mặc một chiếc sườn xám xinh đẹp đến mức khiến họ muốn rớt mắt ra ngoài. Cuối cùng mọi người chỉ có thể cảm thán, cha tôi đúng là tên khốn may mắn, làm thế quái nào mà cưới được một người phụ nữ như mẹ tôi cơ chứ. Sau đó, khi cha tôi chết, cũng có rất nhiều người tỏ ý muốn chăm sóc mẹ tôi, nhưng mẹ tôi rất kiên cường, thẳng thắn cự tuyệt tất cả ý muốn của họ.
Chú Trụ Tử là một người độc thân trong thôn, từ khi tôi có ý thức, chú ấy thường tới giúp đỡ nhà tôi vào những mùa vụ. Trong nhà có việc nào nặng nhọc phụ nữ không làm được chú ấy đều đến giúp, chú ấy cứ như vậy kiên trì được mười năm, người trong thôn đều đồn mẹ tôi và chú Trụ Tử có quan hệ mờ ám, mỗi khi gặp tôi sẽ trêu chọc rằng chú ấy là cha dượng của tôi.
Lúc nhỏ lòng tự tôn của tôi rất lớn, cảm thấy như thế rất mất thể diện, nên có một khoảng thời gian tôi cực kỳ ghét chú ấy, nhưng sau này khi dần lớn lên cũng cảm thấy nếu thật sự có một người đàn ông như chú Trụ Tử chăm sóc mẹ tôi thì bà sẽ không cực khổ như vậy, nhưng lúc này tôi mới biết, mẹ tôi và chú Trụ Tử thật sự không có bất kỳ tư tình nào, mặc kệ người ngoài đồn thổi thế nào, hai người họ thực sự chỉ là chỉ giản là bạn bè bình thường.
Chú ấy vẫn luôn kiên trì giúp đỡ gia đình tôi gần hai mươi năm nay, chỉ đơn thuần là tội nghiệp chúng tôi mẹ góa con côi mà thôi, hơn nữa mẹ tôi chịu chấp nhận sự giúp đỡ của chú ấy, có lẽ chính là vì chú ấy không hề có mục đích riêng như những người khác.
Cứ thế tôi vừa suy nghĩ vừa đi đến trước nhà chú Trụ Tử, cửa lớn không đóng, bây giờ cũng hơn bảy giờ, chú Trụ Tử đã thức dậy rồi, chú ấy vừa nhìn thấy tôi, tôi cảm thấy biểu cảm trên gương mặt chú ấy rất kỳ lạ, bởi vì bình thường khi nhìn thấy tôi chú ấy luôn nở nụ cười phúc hậu, hôm nay lại rất không tự nhiên, chú ấy đứng dậy nói: “Đi, vào nhà nói chuyện.”
Sau khi vào nhà, chú Trụ Tử đưa cho tôi một cái ghế đẩu, còn mình ngồi trên một cái ghế khác hút thuốc, vẫn mang gương mặt của người có tâm sự, tôi hỏi: “Chú, hôm nay không khỏe sao?”
Chú Trụ Tử cười khổ nói: “Không có.”
“Vậy chú làm sao thế?” Tôi hỏi.
Chú Trụ Tử nhìn tôi, cười khổ rồi nói: “Là anh trai cháu bảo cháu đến tìm chú à?”
Tôi sững người một lát, vốn dĩ tôi còn có chút hoài nghi với lời nói của anh trai mình, nhưng sau khi nghe chú Trụ Tử nói vậy, tôi liền nhìn chú ấy hỏi: “Lời anh cháu nói là thật sao, chú thật sự với xác Cô Ngốc từ mười hai hang quỷ ra à?”
Chú Trụ Tử rít một hơi thuốc, sau đó thở dài nói: “Đúng.”