Khi cô ấy quay đầu nhìn thấy tôi, trên gương mặt nhợt nhạt đó nở ra một nụ cười, nụ cười này giống y như nụ cười năm đó.
“Cô đến tìm cô ấy làm gì, mau đi đi.” Tôi nói lớn.
Cô ngốc cứ thế đứng đó nhìn tôi, hơn nữa rất nghe lời tôi nói, từ từ quay người đi về phía cổng trường.
Đợi đến khi bóng dáng Cô Ngốc biến mất không nhìn thấy nữa, cả người tôi như muốn mềm nhũn ra trên đất, nhưng tôi biết bây giờ Hàn Tuyết cần tôi hơn, tôi liền đẩy mạnh cửa phòng Hàn Tuyết xông vào trong, mới phát hiện cửa vẫn đang khóa trong, không đợi tôi gọi cửa, Hàn Tuyết đã lập tức mở khóa, sau đó cả người cô ấy lao vào lòng tôi sống chết không buông, khiến tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi vỗ vào lưng Hàn Tuyết nói: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, cô ấy đã đi rồi, đi rồi."
Lúc này tôi đang cởi trần, còn Hàn Tuyết chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, sự tiếp xúc thân thể không thể tránh khỏi khiến tôi cảm thấy mềm mại như ngọc bích ấm, nhưng lúc này tôi lại không hề có bất kỳ tạp niệm nào, sự khủng hoảng của Hàn Tuyết bị khủng hoảng sau mười mấy phút dần hồi phục lại. Cuối cùng cô ấy từ từ rời khỏi người tôi, lúc này cô ấy cũng để ý tới khoảng cách gần gũi giữa hai chúng tôi khi nãy, khuôn mặt liền ửng đỏ: "Thật ngại quá."
Tôi nói: "Không sao, người nên nói ngại quá là tôi mới phải, tôi rõ ràng nhìn thấy vị pháp sư đó dẫn một con rắn từ trong mộ Cô Ngốc đi, nhưng sao chuyện lại thế này?"
Hàn Tuyết nghe thấy tên Cô Ngốc liền căng thẳng nói: "Bây giờ mấy tên lừa đảo thủ đoạn rất cao, không nói chuyện này nữa."
Vừa nói xong, hai chúng tôi lại tiếp tục ngại ngùng, suy cho cùng nửa đêm canh ba cô nam quả nữ ăn mặc thế này lại ở cùng nhau, tôi liền nói: "Cô quay vào ngủ đi, tôi ngồi canh trước cửa."
Hàn Tuyết gật đầu rồi đi vào phòng, kết quả hai chúng tôi cả đêm không ngủ, cũng không ai cảm thấy buồn ngủ. Tôi ngồi trước cửa cả đêm hút thuốc, Hàn Tuyết ở trong phòng liên tục nói chuyện với tôi.
Trời hơi hừng sáng, tôi liền cùng Hàn Tuyết rời khỏi trường học, nếu như thật sự để cho người dân trong thôn nhìn thấy tôi từ đây đi ra, sẽ không tốt cho thanh danh của Hàn Tuyết. Sau khi ra khỏi trường, tôi liền đi về nhà, nhưng vào giây cuối cùng, sau khi nghĩ cả đêm, tôi quyết định đến Tam Lý Đồn. Cái tên đạo trưởng Thái Cực Quan kia chắc chắn là một kẻ lừa đảo, chuyện của Cô Ngốc thật sự vẫn chưa được giải quyết, tôi phải đi tìm anh trai một chuyến.
Khi đến nhà anh trai, anh tôi đã thức dậy, đang ở trong sân luyện đánh cột mộc nhân, nhìn thấy tôi đến, anh trai liền lấy khăn lau mồ hôi, hỏi: "Sao vậy? Cô Ngốc đã chết kia lại đến tìm cô gái đó à?"
"Sao anh biết chuyện này?" Tôi hỏi lại, nói thật tôi cảm thấy có chút tức giận, cái gì anh cũng biết sao không sớm đến giúp chứ? Cũng may tôi nói một câu Cô Ngốc cũng chịu đi, anh nói lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
“Khi nghe kể tên pháp sư đó làm sao bắt quỷ, anh đã cảm thấy ông ta lừa đảo, con rắn đó là do ông ta nuôi.” Anh trai nói.
“Không phải anh nói đã có cao nhân nhúng tay quản chuyện này rồi sao, sao ông ta lại là kẻ lừa đảo?” Tôi chất vấn anh trai.
Anh trai đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Anh cũng không nói cao nhân là ông ta.”
Nghe anh trai nói câu này tôi liền tức giận, nói: “Vậy rốt cuộc cao nhân là ai, anh có thể nói rõ không? Còn nữa anh rõ ràng biết em thích cô gái đó, sao không ra tay giúp em chứ?”
Anh trai đứng dậy, quay đầu nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Em đang trách anh à?”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo và chất vấn trong mắt anh trai, tôi đột nhiên thương cảm không nói nên lời, từ khi anh em nhận nhau đến nay, chẳng hề vì danh tiếng hay năng lực đặc biệt của anh ấy, cũng không phải vì anh ấy cho nhà chúng tôi tiền, tôi chỉ thấy vui vẻ vì có thêm một người anh trai. Nhưng ánh mắt này của anh ấy chắc chắn đang muốn nói với tôi, hai anh em chúng ta không thể thân mật như những anh em khác, hai mươi mấy năm xa lạ đã hình thành nên bức tường vô hình giữa chúng tôi.
“Được, anh xem như em chưa nói gì đi.” Tôi nói xong liền xoay người đi.
“Đứng lại.” Anh trai ở phía sau quát lớn.
Tôi đứng lại, trong mắt có chút cay: “Làm gì?!”
"Ăn cháo xong rồi đi." Anh trai nói, nói xong liền đi vào nhà bếp, vốn không hề cho tôi thời gian từ chối, không lâu sau anh mang ra hai bát cháo bát bảo còn nghi ngút khói, rõ ràng là vừa nấu xong.
“Ngồi.” Ngữ điệu của anh ấy vẫn không cho người khác được từ chối.
Cuối cùng tôi vẫn ngồi xuống, tôi cũng nhận ra được hành động giận dỗi như trẻ con của mình lúc nãy, nhưng vẫn mặc kệ anh trai, chỉ bưng bát cháo lên ăn.
Sau khi ăn xong cháo, sự tức giận trong lòng tôi cũng đã biến mất, vì cháo anh trai nấu thật sự rất ngon, nhưng tôi vẫn giả vờ đang giận: “Còn chuyện gì không, nếu không còn chuyện gì thì em đi đây?”
“Em có nhận ra, thái độ của em lúc này rất giống một cô gái đang giận dỗi người yêu không?” Anh trai nhìn tôi chậm rãi nói.
Câu nói này cộng với vẻ mặt bình tĩnh của anh ấy khiến tôi lập tức bật cười, nụ cười này không thể khống chế được, gần như cười ra nước mắt, sau cùng tôi nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy, làm tư thế tay chỉ hoa lan nũng nịu nói: “Đáng ghét, cái đồ quỷ sứ này, đều bị anh nhìn ra rồi.”
“Cút!” Anh trai trừng mắt nhìn tôi, gương mặt dở khóc dở cười.
Tôi thu lại dáng vẻ vừa rồi, nhìn anh trai nói: “Em biết chắc chắn là anh thông minh hơn em, khi làm việc sẽ có lý lẽ riêng, em không ép anh can thiệp vào chuyện này, nhưng anh có thể gợi ý cho em nên đi gặp ai để giải quyết chuyện này không, đêm qua chính mắt em nhìn thấy Cô Ngốc đứng trước cửa sổ phòng cô gái kia đó.”
“Em đi tìm người vớt xác Cô Ngốc đi.” Anh trai nhẹ nhàng nói.
“Chú Đại Trụ? Chú ấy à?” Tôi kinh ngạc nói.
Anh trai nhìn tôi, nói: “Sau khi Cô Ngốc chết, đã bị trôi vào mười hai hang quỷ. Em hiểu rồi chứ?”
Tôi mở to mắt, gương mặt đầy sự khó tin.