"Ừ, tối hôm qua, hắn đi theo sau cô ngốc, bị Hàn Tuyết dùng máy quay quay lại được." Tôi dừng lại.
Sắc mặt của anh trai đã khôi phục lại trạng thái bình thường, anh gật đầu: "Không sao, anh biết rồi, em về đi."
Tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, bởi vì tôi biết, thứ anh trai không muốn nói, tôi có hỏi cũng chỉ là phí công sức.
—
Từ chỗ anh trai trở về, tôi liền tới trường học tìm Hàn Tuyết, không thể không nói, từ khi xảy ra, chuyện này càng ngày càng phức tạp khiến tôi chóng hết cả mặt. Nhưng cũng vì thế mà tôi thu hoạch được không ít. Không chỉ là cuộc sống của tôi trở nên phong phú hẳn lên, quan hệ giữa tôi và Hàn Tuyết cũng nhanh chóng tăng thêm.
Hàn Tuyết nói phải kiên cường, đúng là không phải nói suông, tuy là tối qua cô ngốc lại tới, nhưng hôm nay tinh thần của Hàn Tuyết không suy sụp như tối hôm qua. Khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều. Nhân lúc học sinh đang trong giờ học, tôi liền kể với Hàn Tuyết chuyện Trần Thanh Sơn tìm về một tên pháp sư béo.
Tôi nói: "Bàn Tử này là do Đường Nhân Kiệt giới thiệu đến, bởi vì giữa tôi và Đường Nhân Kiệt có một số chuyện không được vui vẻ, thế nên có nhiều chuyện tôi không kể với Bàn Tử. Ví dụ như chuyện tối qua chúng ta quay được một tên mặt vẽ mặt nạ kinh kịch, tôi định cứ xem tiếp thế nào rồi nói sau. Tối nay Bàn Tử đó muốn làm phép chiêu hồn, cô có đi xem không?"
"Được, nhưng mà sẽ không giống cái tên lừa đảo Trần Thanh Sơn kiếm về đấy chứ?" Hàn Tuyết nói.
"Không đâu, Bàn Tử này có bản lĩnh đấy, anh trai của tôi cũng nói hắn có chút đạo hạnh, chắc chắn là không thể nhầm được." Tôi nói.
Sở dĩ tôi gọi Hàn Tuyết đi xem là muốn cho cô ấy biết trong thôn có một vị cao nhân, dù sao như thế cũng khiến cô ấy có được cảm giác an toàn. Điều này cũng giống như bạn đang bị tội phạm truy đuổi mà lại biết được bên cạnh mình có cảnh sát vậy.
—
Có những chuyện cứ một truyền mười, mười truyền trăm, Trần Thanh Sơn nói với mấy người cán bộ trong thôn về chuyện của Bàn Tử. Mấy người cán bộ lại nói với người nhà của họ. Cứ như thế rất nhanh sau đó nửa thôn đã biết chuyện tối nay Bàn Tử sẽ tới tìm yêu quái dưới sông Lạc Thủy để đòi lại vong hồn của bà Vương. Việc này chính là để báo thù cho cái chết thảm của bà Vương năm đó. Còn nói tới yêu quái dưới sông là thứ gì? Đối với người dân trong thôn rất dễ giải thích, đó chính là thứ sống trong mười hai hang quỷ.
Tới buổi chiều, tôi khó khăn lắm mới được rảnh rỗi một chút, thế nên ở nhà muốn đánh một giấc, vì tối nay thể nào cũng là một đêm không ngủ. Nhưng đúng lúc tôi muốn ngủ chắc sẽ có chuyện không yên ổn, tôi vừa mới chợp mắt ngủ mẹ đã gọi tôi dậy, tôi mở mắt nhìn mẹ. Chú Trụ Tử không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt tôi.
Chú Trụ Tử nhìn tôi tỉnh dậy, liền cười với mẹ tôi nói: "Kim Chi, bà đi làm việc đi, tôi muốn nói vài câu với Diệp Tử."
Mẹ tôi gật đầu nói: "Hai người nói đi, tôi đi hái chút rau, ông đợi nhé đừng đi đâu cả, ở đây ăn bữa cơm rồi đi xem náo nhiệt."
Chú Trụ Tử gật đầu: "Được."
Nhìn chú Trụ Tử nói chuyện với mẹ tôi, tôi thật sự hi vọng chú ấy chỉ là chú Trụ Tử bình thường. Từ hôm nói chuyện trở về, chú Trụ Tử hai hôm nay đều có ý trốn tránh tôi, có thể là vì ngại, tôi cũng cảm thấy quan hệ giữa hai chúng tôi khó mà trở lại được như ngày trước.
"Diệp Tử, cháu đi nói với tên Bàn Tử kia, đừng để anh ta gây rối nữa, cái thứ dưới sông kia không thể đụng vào được, khiến thứ đó tức giận, cả cái thôn này sẽ gặp xui xẻo đó" chú Trụ Tử nói.
"Lời này là chú tự nói, hay là cái người kia bảo chú đến nói?" Tôi hỏi.
"Aizz, Diệp Tử, cái này quan trọng không?" Chú Trụ Tử nói.
"Việc này cháu không quản được, người không phải cháu tìm về, bây giờ cho dù cháu có đi tìm Trần Thanh Sơn cũng ngăn không nổi Bàn Tử đó. Tên đó tính khí rất kỳ lạ." Tôi nói.
Chú Trụ Tử cười sầu não: "Được, vẫn hi vọng là sẽ không gây ra đại loạn, mười hai hang quỷ bao năm nay không ai dám đụng tới, không phải là không có nguyên nhân đâu."
Nói xong, chú Trụ Tử đứng dậy đi ra ngoài, cũng không ở lại ăn cơm.
Nhìn theo bóng lưng chú ấy, tôi chợt cảm thấy, chú Trụ Tử đã già rồi.