"Em mà nhìn ra mới kỳ lạ." Anh trai cười nói.
Tôi nghĩ cũng phải, cái này gọi là kinh nghiệm phong phú mới nhìn ra được. Tôi còn hoài nghi Bàn Tử này là loại khoác lác, ai ngờ nghe anh trai nói anh ta có đạo hạnh, thế thì chắc chắn là có bản lĩnh.
"Đường Nhân Kiệt tìm cho đấy, nói là để giúp Trần Thanh Sơn giải quyết chuyện của cô Ngốc, nhưng mà Bàn Tử này nói anh ta tới đây là để tìm anh so tài cao thấp. Anh có nắm chắc phần thắng nào không?” Tôi dò hỏi thám thính.
Anh trai cầm lấy cái ly, cười cười: "Không có gì."
Giọng điệu của anh vẫn thế, bình thản như cũ. Tôi nhìn anh, phát hiện ra tên Bàn Tử đột nhiên tới đây so với anh tôi đúng là hai kiểu người khác biệt, Bàn Tử là một người nói năng ngang tàng hống hách không chút lưu tình, còn anh trai tôi lại trầm ổn một cách lạ thường. Suýt nữa là tôi đã nói trắng ra Bàn Tử này chính là do Đường Nhân Kiệt phái tới gây phiền phức, nhưng tôi lại thấy anh trai gần như chẳng có chút lo lắng.
Điều này là do tính cách vốn vậy, hay là do anh khéo giữ mình?
"Sư môn của Bàn Tử kia hình như rất lợi hại, cả Thành hoàng cũng không để trong mắt, anh ta đưa thiệp cho thành hoàng cũng lên mặt hung hăng lắm. Anh cẩn thận chút, còn nữa, tối nay anh ta nói muốn tìm thứ dưới sông để đòi người, chính là đòi bà Vương năm xưa đã giúp Trần Thạch Đầu rồi xong đầu lao xuống sông chết đó." Tôi nói.
"Ồ" anh trai chỉnh người ngay ngắn lại, cuối cùng cũng biểu hiện có chút hứng thú.
"Có chút thú vị" Anh trai cười cười, tiếp tục nói.
"Em biết chắc chắn là anh đã âm thầm sắp đặt kế hoạch tìm kiếm kẻ đã giết cha mình, em chỉ lo Bàn Tử này tới đây làm mọi thứ loạn hết lên." Tôi nhìn anh trai nói tiếp, thật ra là tôi muốn nghe thêm những thứ khác từ miệng anh ấy.
Anh trai khoát tay nói: "Không sao, Bàn Tử này làm việc có chút không biết chừng mực nhưng vừa hay anh đang cần một người làm cho mọi thứ rối tung lên, càng loạn càng tốt."
Anh tôi nói chẳng để lộ một chút phong thanh nào, tôi cũng chẳng nghĩ thêm được gì để hỏi, đành châm điếu thuốc vắt ngược chân chữ ngũ lên, tôi đang do dự về vấn đề quan trọng nhất mà tôi đến tìm anh trai, nhưng giờ tôi lại do dự không biết có nên hỏi anh không.
Cuối cùng, tôi sờ vai trái của mình và hỏi anh: "Anh, vai trái của em lúc nào cũng đau, đau được 20 năm rồi, bác sĩ cũng không trị nổi, anh giúp em xem thử là chuyện gì?"
Anh trai nhìn tôi, nét mặt cười như không cười.
"Anh cười gì vậy?" tôi hỏi.
"Bàn Tử kia nói với em à? Quỷ đăng bên vai trái của em bị tắt rồi?" Anh trai nói thẳng vấn đề, dựa vào sự thông minh của anh ấy, có thể nhìn ra ý tứ trong câu nói của tôi cũng là điều bình thường.
"Vậy lời anh ta là thật sao? Quỷ đăng bên vai trái của em đúng là bị tắt rồi? Anh ta còn nói, em bây giờ còn trẻ chứ vài năm nữa tuổi tác lớn hơn cánh tay bên này coi như phế luôn? Sao anh không nói cho em biết từ sớm?" Tôi kinh ngạc.
Anh trai nhìn tôi: "Đừng lo, anh không để tay em bị đâu. Chỉ là ngọn quỷ đăng này của em, bây giờ vẫn chưa phải lúc để thắp lên."
"Thế phải đợi đến khi nào?" Tôi hỏi.
"Đến khi đó em sẽ biết, Diệp Tử, không cần phải lo sợ điều gì cả, em chỉ cần nhớ kỹ điều này. Anh là anh trai của em, là anh trai ruột." Anh trai nói với tôi.
Sống mũi tôi cay cay, tôi gật đầu, lời đã nói tới như vậy, tôi còn cần phải nói gì thêm?
Trước khi về, tôi chợt nhớ ra một chuyện, thế nên lại hỏi anh: "Anh, anh nói chuyện của cô ngốc đã có cao nhân nhúng tay vào, có phải là Bàn Tử không?"
Anh trai lắc đầu: "Không phải".
"Thế có phải là tên vẽ mặt nạ kỳ quái?" Tôi lại hỏi.
Mặt anh trai đột nhiên biến sắc, anh mở to mắt nhìn tôi hỏi: "Em nhìn thấy hắn rồi à?"