Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 48: Bàn Tử Làm Phép (2)

Bàn Tử vừa nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo không ngớt.

Lúc này Bàn Tử vẫy tay hạ xuống, xung quanh lập tức im lặng, phong thái này thật giống như một siêu sao quốc tế. Sau khi mọi người đã yên lặng, Bàn Tử lấy chiếc vòng tay của bà Vương ra đặt xuống đất, sau đó anh ta lấy từ trong ngực ra chu sa hoàng phù lấy được lúc ở nhà Hà Tiên Cô rồi trải ra đất rồi vẽ phù chú lên đó.

Bàn Tử vẽ tổng cộng ba đạo phù, vẽ xong liền ném lên không trung, anh ta nói với mặt nước:

“Ta cũng lười niệm chú, chắc ngươi cũng biết Bàn Gia đây muốn làm gì, đã là yêu nghiệt còn dám hại người, thậm chí còn giam giữ linh hồn pháp vương của nhân gian, ta khuyên ngươi buông tay chịu trói đi, đừng ép Bàn Gia ra tay.”

Bàn Tử nói xong, ba phù chú anh ta vừa ném lên không trung liền rơi xuống nước, nói ra cũng lạ, ban đầu ba phù chú này vẫn ổn, nhưng khi vừa rơi xuống nước liền bốc cháy dữ dội.

Chỉ cần một chiêu này thôi đã đủ trấn an không ít dân thôn, người dân xung quanh đều mở to mắt nhìn Bàn Tử và mặt nước, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Ba phù bùa chú bốc cháy rất nhanh, trong chốc lát đã biến thành tro bụi. Nhưng có ba vệt ánh sáng đỏ xuất hiện ở dưới nước cứ thế lao đi, chúng tôi dùng mắt thường có thể nhìn thấy, ba vệt ánh sáng này lại giống ba thanh kiếm quang ở dưới nước như ba con thoi, xuyên tới điểm sâu nhất ở dưới nước, cho tới khi mất dạng không còn nhìn thấy.

Ngay lúc tôi nghĩ như vậy là xong rồi, đột nhiên nghe thấy ở hạ lưu sông Lạc Thủy, gần Tam Lý Đồn cách chúng tôi không xa, vang lên ba tiếng động lớn.

Ba tiếng động này nghe như có người đang ở bên đó chiên cá vậy.

Tôi nhìn chú Trụ Tử lại thấy gương mặt chú ấy đang rất căng thẳng, hai mắt mở to ra, nhưng ánh mắt không nhìn vào mặt nước mà nhìn lại nhìn lên trời.

Tôi nhìn theo hướng chú ấy đang nhìn, không bất giác nắm chặt lấy tay Hàn Tuyết, tối nay vốn là bầu trời đầy sao, nhưng mà sau khi phát ra ba động nổ lớn, đoạn sông Lạc Thủy phía Tam Lý Đồn cũng chính là khoảng không bên trên mười hai hang quỷ đột nhiên mây đen nổi lên cuồn cuộn, không những thế các đám mây vẫn còn di chuyển, giống như muốn nuốt lấy bầu trời.

“Tuyết Nhi, hay em về trước đi?” Tôi nói với Hàn Tuyết.

“Về làm gì?” Hàn Tuyết hơi sững người hỏi tôi.

“Em nhìn bầu trời đi, những lúc thế này trên tivi đều nói sắp có yêu quái xuất hiện.” Tôi nói.

“Thiên Sơn Đồng Lão cũng chỉ là thi thể già nua trong rừng núi. Em cảm thấy Bàn Tử này thật lợi hại, lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên nhìn thấy cao nhân làm phép. Em không về”. Hàn Tuyết lẩm bẩm nói.

Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể cầu nguyện Bàn Tử có thể kiểm soát được tình hình. Anh trai nói Bàn Tử tới phá rối, tình hình càng loạn thì càng có lợi cho chúng tôi. Tôi không hiểu rốt cuộc là có lợi ở đâu, chỉ là cảm thấy nếu như việc Bàn Tử đột nhiên xuất hiện có thể giải quyết được vài vấn đề, tìm ra đáp án của vài chuyện, vậy cũng có thể mở ra rất nhiều nút thắt trong lòng tôi.

Mọi người dần dần phát hiện ra đám mây đen, cảm thấy càng hưng phấn hơn, tuy nhiên cũng có một số người nhát gan không dám nhìn, dân làng trong nháy mắt giảm đi một nửa, lúc này Bàn Tử chắp hai tay sau lưng đứng bên bờ sông, anh ta nhìn lên bầu trời, như thể mình đã kiểm soát được mọi thứ.

Mây đen rất nhanh chóng bao phủ cả bầu trời, tất cả sao trời cũng bị che mất.

Đúng vào lúc này, giữa sông Lạc Thủy bỗng nhiên nổi sóng cuồn cuộn lúc xa lúc gần, tôi liền nhìn sang chú Trụ Tử, bởi vì tôi nhớ những lời chú ấy nói hôm đó: “Dường như trong lòng sông có một con cá lớn.”

Tình hình bây giờ đúng là như vậy, giống như ở dưới lòng sông có một con thú lớn đang di chuyển rất nhanh, từ mười hai động quỷ ở Tam Lý Đồn phóng tới Phục Địa Câu.

“Thần Sông đến rồi!” Không biết là ai đã hét lên câu này, sau đó mọi người đều bỏ chạy tán loạn.

Hàn Tuyết nắm lấy cánh tay tôi, gương mặt nhỏ bé đó hiện lên vẻ căng thẳng, phấn khích và hiếu kỳ, ông Ba và Trần Thanh Sơn đứng cạnh nhau vẻ mặt nghiêm trọng nhìn mặt nước.

Tiếng động đó, cuối cùng cũng đến cạnh bờ sông.

Tôi nghe thấy dưới lòng sông vang lên tiếng ùng ục.

Bàn Tử vẫn đứng ở đó, nhưng anh ta đã bắt đầu động bút vẽ đạo phù thứ tư, tốc độ vẽ phù của anh ta rất nhanh, trong chớp mắt đã vẽ xong một đạo phù phức tạp, Bàn Tử ném lá phù lên không trung, lá phù này bay lên tới điểm cao nhất tự nhiên bốc cháy, phát ra một thứ ánh sáng chói mắt.

Hơn nữa ánh sáng này như cố định ở đó, giống như một mặt trời nhỏ.

Ánh sáng của mặt trời nhỏ này tuy không thể xua tan mây đen che phủ bầu trời nhưng vẫn soi rõ mặt nước trước mặt Bàn Tử.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một cỗ quan tài từ từ nổi lên mặt nước.

Là một cỗ quan tài bằng đá, trên cỗ quan tài vẽ đầy các hoa văn kỳ lạ.

Cỗ quan tài đá đó cứ như vậy trôi nổi trên mặt nước.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất