Người Vớt Xác (Dịch)

Chương 49: Bàn Tử Làm Phép (3)

"Ai nhát gan, già yếu bệnh tật thì về hết đi!" Lúc này Bàn Tử mới quay lại, mặt mũi đen kịt giống như là Lôi công hạ phàm nói với mọi người. Bởi vì sắc mặt của Bàn Tử nghiêm trọng, nên rất nhiều người cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, một cỗ quan tài đá có thể nổi trên mặt nước, đây vốn dĩ đã là một việc cực kỳ quái dị, lúc này không còn ai dám nói đó là Thần Sông nữa, về cơ bản Thần Sông và cỗ quan tài đá này không thể liên quan gì với nhau, thế nên lại có thêm rất nhiều người trở về, tôi nhìn sang Hàn Tuyết nói: "Tuyết Nhi, bây giờ em lập tức trở về đi, ở đây không an toàn."

“Anh để em xem thêm chút nữa đi mà! Hơn nữa, quay về có chắc sẽ an toàn không?” Hàn Tuyết nói.

"Em đến nhà anh đi, mẹ anh và ông nội đang ở nhà, hai người họ không thích xem náo nhiệt nên không đến, em về trước đi, khi nào xử lý xong chuyện này anh sẽ đến đón em, đừng ở trường một mình." Tôi nói với Hàn Tuyết.

Đương nhiên tôi hiểu ý nghĩa của câu “quay về có chắc sẽ an toàn không” mà cô ấy nói, suy cho cùng khi trời tối Cô Ngốc cũng sẽ đến tìm cô ấy, trong lòng tôi cũng đã có quyết định rồi, nếu như Bàn Tử thực sự có thể giải quyết chuyện của cỗ quan tài đá này, ngày mai tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện với anh ta.

Mặc dù anh ta là người do Đường Nhân Kiệt cử đến, nhưng trực giác nói với tôi rằng cái tên Bàn Tử mồm mép điêu ngoa này không phải người xấu, người xấu sẽ không ở trước mắt Ông Ba đổi giọng tự xưng là Tiểu Bàn đâu, cũng sẽ không bảo mọi người đi về trong lúc này, hơn nữa nghĩ kỹ lại thì liệu Đường Nhân Kiệt có thực sự là người xấu không? Ông ta xảy ra xung đột với anh trai là vì anh ấy cố thủ quy tắc không thuận theo thời thế, dựa vào địa vị của Đường Nhân Kiệt thì từ trước đến nay đều do ông ta nói quy tắc với người khác, do đó một người vớt xác ở thôn quê nói quy tắc còn không giữ cho ông ta thể diện nên mới gây ra mâu thuẫn, còn về nhân phẩm, tôi vẫn không hiểu ông ta lắm cho dù tiếp xúc vài lần, tôi thậm chí cảm thấy ông ấy còn tốt hơn rất nhiều so với những kẻ có tiền không coi ai ra gì khác.

"Được rồi, thế lát về anh phải kể cho em nghe đấy " Thái độ Hàn Tuyết nhìn tôi kiên quyết, cô ấy cũng không cố chấp thêm, chỉ nói: "Anh cẩn thận một chút"

Nói xong Hàn Tuyết liền cùng mọi người trở về thôn.

Lúc này Bàn Tử vẫy tay gọi tôi: "Này Vua Trộm, lại đây giúp tôi."

"Tôi hả?" Tôi hơi sững người hỏi lại.

"Không phải cậu thì là ai? Mau lên!" Bàn Tử nói.

Tôi bước qua đó thấy Bàn Tử đứng đối diện với cỗ quan tài đá, cũng không biết có phải thần hồn nát thần tính hay không, nhưng tôi lại cảm thấy từ khi có sự xuất hiện của cỗ quan tài đá này, nhiệt độ của cả bờ sông đều đã giảm xuống khiến tôi cảm thấy lạnh run.

"Trải hoàng phù ra." Bàn Tử nói, lúc này anh ta thậm chí còn không rảnh tay để trải hoàng phù được.

"Mấy tấm?" Tôi cũng chẳng còn thời gian nghĩ nhiều, liền hỏi lại.

"Bốn tấm" Bàn Tử nói.

Tôi mau chóng trải bốn tấm hoàng phù ra mặt đất, Bàn Tử cúi người xuống cầm bút chấm vào mực chu sa bắt đầu vẽ loằng ngoằng trên hoàng phù, rất nhanh sau đó bốn tấm phù chú đã được vẽ xong, Bàn Tử phất tay, bốn tấm phù bay lên, phù chú ở trên không trung tự bốc cháy mặc dù không có gió cũng chẳng được đốt.

Nói thật, chuyện này giống như ma thuật vậy, thật lòng tôi cảm thấy cách mà Bàn Tử tung phù chẳng ăn nhập gì với hình dáng cơ thể của anh ta cả, động tác này khiến cả người anh ta trông rất nhẹ nhàng tiêu sái.

Bốn tấm phù chú đều cháy thành tro nhưng lưu lại bốn vệt sáng.

Bốn vệt sáng lượn vòng lấp lánh.

Một vệt sáng hóa thành Thanh Long, một tiếng rồng gầm chấn động trời đất, sau khi gầm xong, mọi thứ im ắng trở lại.

Một vệt sáng hóa thành Bạch hổ, một tiếng hổ gầm rung chuyển rừng núi.

Một vệt sáng khác hóa thành một con Chu Tước lớn màu hồng đỏ, Chu Tước bay lượn kêu vang.

Vệt sáng cuối cùng biến thành Huyền Vũ (rùa già), bò qua bò lại.

Đây chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ trong truyền thuyết. Bàn Tử ngồi trên đất, một tay giơ lên, một tay bắt quyết, bốn vệt sáng tạo thành tứ đại thần thú bao quanh Bàn Tử ở bốn hướng, khiến anh ta chẳng khác nào thần tiên hạ phàm.

Những người dân còn ở lại khi nhìn thấy cảnh này đều quỳ xuống đất, người không quỳ hễ nhìn thấy người khác quỳ cũng quỳ xuống theo, chẳng thể biết họ quỳ bái Bàn Tử hay quỳ bái tứ đại thần thú đang vây quanh Bàn Tử nữa. Dù sao thì tứ đại thần thú trong truyền thống văn hóa Trung Quốc cũng chính là tứ tượng thần quân được người người sùng bái.

Những người không quỳ chỉ còn lại tôi, Trần Thanh Sơn, Ông Ba và chú Trụ Tử.

Bàn Tử cũng không còn thời gian để ý đến việc người khác quỳ bái mình nữa, bàn tay đang bắt quyết của anh ta vẫy nhẹ, con Thanh Long kia lại gầm lên rồi xông ra, tư thế của Thanh Long mạnh mẽ bá khí, giơ nanh múa vuốt lao tới quan tài đá, nước lập tức bắn cao lên mấy mét, khiến cho người đang đứng trên bờ như tôi cũng ướt như chuột lột.

Bây giờ, chắc chắn không còn có ai dám nghi ngờ năng lực của Bàn Tử nữa, thậm chí tôi còn đột nhiên nghĩ ra điều này. Nếu như bây giờ Hà Tiên Cô có mặt ở đây, không biết bà ta sẽ cảm thấy như thế nào đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất