Chương 293. Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (1)
Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (1)
Ban đầu Thiên Đế là ủng hộ Đạo Tổ chế định thiên nhân ngũ suy, cái này giống với Thiên Đế phát tán những công pháp kia đều không thể trường sinh, hắn cũng không cho rằng để kẻ thống trị trường sinh bất tử là một chuyện tốt.
Thiên nhân ngũ suy nhằm vào là toàn bộ sinh linh, đối xử bình đẳng, ở trong mắt Thiên Đế quy tắc như vậy là chính diện, thậm chí nên được ủng hộ.
Nhưng Thiên Đế và Đạo Tổ chung quy là đạo khác nhau.
Đạo Tổ chế định quy tắc thiên nhân ngũ suy, thật ra mục đích chỉ có một.
Ngụy Quân nghĩ tới ngày xưa Thiên Đế và Đạo Tổ đối thoại.
Chuẩn xác mà nói, là Đạo Tổ đang dạy Thiên Đế.
“Giữa sống chết, ẩn chứa đại khủng bố, cũng ẩn chứa đại cơ duyên.
Ta năm đó chính là vì sợ chết, cho nên vì trường sinh, mới không ngừng cầu mới cầu biến, cuối cùng đi tới một bước này bây giờ.
Trí tuệ của ta đã dùng hết, bây giờ, ta cần trí tuệ chúng sinh đến giúp ta tiến thêm một bước. Chư thiên vạn linh, ở trước mặt sinh tử đều đối xử bình đẳng. Ta không muốn chết, bọn họ cũng không muốn chết.
Ta vì sống sót, khai sáng tu hành chi đạo.
“Chư thiên vạn linh vì sống sót, cũng nhất định sẽ bát tiên quá hải, đều hiển thần thông. Ta tin tưởng thông qua trí tuệ vạn linh va chạm, nhất định có thể mang tới cho ta linh cảm thật lớn, giúp ta cung cấp càng nhiều quân lương có thể đi tới. Ví dụ như ngươi, đã mang tới cho ta niềm vui bất ngờ thật lớn.”
Ở dưới quy tắc thiên nhân ngũ suy, Thiên Đế là cường giả đầu tiên đánh vỡ thiên nhân ngũ suy.
Lấy thực lực bản thân phá tan quy tắc sắt Đạo Tổ chế định, tấn thăng đến cảnh giới Quy Tắc Chi Chủ, trở thành tồn tại vô thượng có thể chế định quy tắc.
Nhưng Thiên Đế dù sao chỉ là Thiên Đế.
Sinh linh có thực lực có thể đánh vỡ quy tắc của Đạo Tổ quá ít.
Nhưng bọn họ không có thực lực, lại cũng không muốn chết.
Cho nên giống với Đạo Tổ nói, vì sống, bát tiên quá hải, đều hiển thần thông.
“Chuyện xảy ra về sau, tất cả đều giống lão sư đoán trước như đúc.” Ngụy Quân lặng lẽ nói: “Lão sư đời này cho tới bây giờ đều đang làm chuyện đúng đắn, chỉ có một việc vượt qua Lão đoán trước, chính là xem thường ta.”
Ngụy Quân bây giờ càng ngày càng rõ Thiên Đế một kiếp cuối cùng vì sao phải cố ý muốn chết.
Thiên Đế đang cố ý đối đầu với Đạo Tổ.
Đạo Tổ cho rằng sống sót vĩnh viễn là chuyện quan trọng nhất.
Mà Thiên Đế muốn là ở trong lĩnh vực Đạo Tổ tin tưởng vững chắc nhất, dùng sự thật chứng minh Đạo Tổ là sai.
Trước tru tâm, sau giết người.
Từ thân đến tâm, toàn diện chinh phục, triệt để đánh bại.
Trên ý nghĩa thật sự: Khi sư, diệt tổ!
“Lão sư? Lão sư của Ngụy huynh xem thường ngươi?” Ba người bọn Trần Già đều rất nghi hoặc: “Ai sẽ xem thường ngươi? Hơn nữa Ngụy huynh ngươi có loại lão sư trên ý nghĩa chuyên môn đó sao?”
Ngụy Quân vừa rồi nói “Đạo Tổ”, nhưng ngại bởi quy tắc quan hệ, ba người đã cưỡng chế mang bộ phận Đạo Tổ quên hết, chỉ nhớ một đoạn lời phía sau của Ngụy Quân.
Cái này rất tự nhiên đoạn văn trên đoạn văn dưới chẳng liên quan.
Bọn họ tự nhiên cũng không lý giải được lời Ngụy Quân nói.
Dù sao Ngụy Quân trên danh nghĩa, quả thật là không có lão sư thật sự.
Chu Phân Phương loại đó không tính, lão sư bọn Trần Già lý giải là thật sự như thầy như cha loại lão sư đó, có thể dưỡng lão tống chung (chăm sóc trước khi mất) truyền thừa y bát, lão sư cùng học sinh Quốc Tử Giám càng giống quan hệ làm việc hơn, không giống với quan niệm thầy trò truyền thống của bọn họ.
Ngụy Quân cười khẽ một cái, chưa giải thích nhiều, trực tiếp nhảy vọt qua đề tài này: “Lục Nguyên Hạo bên này ta đến liên hệ, nhưng chưa chắc có thể tạo được tác dụng gì, Cổ Anh ngươi phải làm tốt chuẩn bị tâm lý nhất định. Để Lục Nguyên Hạo chịu trách nhiệm đối với cái chết của Cổ Thu Hác là không có vấn đề, nhưng liên minh tu chân giả tin hay không là một loại cách nói khác.”
Chuyện Cổ Thu Hác làm ra quá lớn, hơn nữa hắn bây giờ đã chết, ở dưới tình huống có chứng cớ hơn nữa người đã chết, mặc dù là quan hệ thông gia nhìn nhau giúp đỡ với Vinh quốc phủ cũng sẽ không dưới tình huống như vậy nhảy ra tỏ bất bình cho Cổ Thu Hác.
Đó là biểu hiện ngu xuẩn.
Cho nên lúc này để Giám sát ti đi ra gánh tiếng xấu là không có vấn đề.
Người chết không có giá trị, cũng không cần sợ hãi đắc tội một người chết.
Lúc Cổ Thu Hác sống, là thật sự không thể đắc tội.
“Trần huynh, ngươi rút trước đi, Cổ Thu Hác chết liên lụy đến trên người Cổ Anh có thể tiếp nhận, nhưng không thể liên lụy đến trên người ngươi, ngươi quan trọng hơn Cổ Anh nhiều.” Ngụy Quân nói.
Cổ Anh: “...”
Tuy rất đau lòng, nhưng không thể phản bác.
Trần Già cũng không có ý kiến, nhưng hắn vẫn nói với Tiết Bảo Thoa: “Tiết tướng quân, làm ơn mang ký ức của mình cùng Cổ công tử liên quan tới ta xóa đi. Cái này không quan hệ tín nhiệm, chỉ là vì để ngừa vạn nhất.”
“Ta biết, nhưng thực lực của ta không đủ.” Tiết tướng quân nói: “Trần huynh có cường giả nào đáng tin hay không? Nếu muốn cắt bỏ ký ức, thực lực ta cùng Anh đệ còn chưa đủ tư cách.”
Cổ Anh yếu ớt giơ tay: “Tiết tỷ tỷ, thật ra ta có thể.”
Tiết tướng quân cùng Trần Già đều kinh ngạc nhìn về phía Cổ Anh.
Tiết tướng quân càng nói thẳng: “Anh đệ, ngươi sẽ không là vì nhớ Trần huynh cố ý nói như vậy chứ? Như vậy rất dễ dàng hỏng việc, việc sống chết không cho phép chút tâm lý may mắn nào.”
Cổ Anh: “...”
Thế này cũng quá không tín nhiệm hắn rồi.
Hắn là hạng người như vậy sao?
Nhìn thấy Tiết tướng quân, Trần Già và Ngụy Quân tất cả đều là dùng ánh mắt không tín nhiệm nhìn mình, Cổ Anh khóc.
Đều là làm người, Ngụy Quân được người ta tín nhiệm như thế, hắn bị người ta hoài nghi như thế.
Cổ Anh cảm giác mình sẽ không yêu nữa.
Cổ Anh cố gắng giải thích: “Tiết tỷ tỷ, ngươi chớ quên, ta là Thần Anh Thị Giả, ngươi đừng mang ta thật sự coi là một tên công tử lêu lổng.”
Tiết tướng quân đỏ mặt lên, thấp giọng lảm nhảm: “Ta còn thực sự quên mất, đều tại bản thân ngươi không đáng tin.”
Thần Anh Thị Giả cũng là thần tiên trên trời, cho dù không mạnh, nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa.
Cắt bỏ ký ức loại chuyện này vẫn là làm được.
Nhưng Trần Già đối với Cổ Anh quả thật thiếu tín nhiệm, Trần Già nhíu mày nói: “Cổ công tử, ngươi thật là Thần Anh Thị Giả sao? Vì sao Cổ Thu Hác không tin?”
“Bởi vì hắn cần một lý do giết chết ta, Cổ Thu Hác thuộc loại người làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.”
Hiểu con ai bằng cha, Cổ Anh lảm nhảm: “Ngay cả hắn lúc trước đầu hàng, cũng phải giải thích thành vì cảm giác mình chết không có giá trị. Loại người này dối trá triệt để, làm chuyện không biết xấu hổ nhất, còn muốn làm người ta hiểu cho hắn, nhất định không có thành tựu gì lớn.”