Chương 292. Khi sư diệt tổ (3)
Khi sư diệt tổ (3)
Ngụy Quân đây quả thật là cưỡng ép giải thích.
Nhưng thiết lập nhân vật của Ngụy Quân thật sự là quá vững rồi.
Cho nên Trần Già, Cổ Anh và Tiết tướng quân tất cả đều tin.
Ba người đều cực kỳ cảm động.
Trần Già: “Ngụy đại nhân, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là làm người quá tốt rồi, như vậy rất dễ dàng tổn thương chính mình.”
Cổ Anh: “Ngụy đại nhân, ngươi thật sự là một người tốt tâm địa thiện lương, thiện lương hơn so với bất luận kẻ nào ta từng gặp.”
Tiết tướng quân: “Nghe danh không bằng gặp mặt, Ngụy đại nhân hôm nay cho ta một bài học, chỉ là như vậy, Ngụy đại nhân cân nhắc cho người khác quá nhiều, nghĩ cho chính mình quá ít.”
Ngụy Quân: “... Các ngươi nói đều đúng.”
Hắn cũng lười phản bác.
Dù sao cũng không chết được.
Chuyện khác với hắn mà nói đều không có ý nghĩa quá lớn.
Nhưng chuyện này đã cho Trần Già linh cảm.
“Chúng ta biết Lục Nguyên Hạo Lục đại nhân hôm nay không ở bên cạnh Ngụy đại nhân, Trường Sinh tông lại không biết, chúng ta hoàn toàn có thể mang cái chết của Cổ Thu Hác chụp mũ ở trên đầu Lục đại nhân.” Trần Già đề nghị: “Lục đại nhân phòng ngự vô địch, hơn nữa cơ bản quanh năm ở lại kinh thành, cho dù là liên minh tu chân giả muốn trả thù hắn, cũng không có cơ hội. Như vậy, Cổ Anh cũng có thể xử trảm sau mùa thu, sống lâu thêm một đoạn thời gian.”
Cổ Anh vô lực nói: “Chỉ có thể sống thêm một đoạn thời gian sao?”
Trần Già bình tĩnh nói: “Ngươi không thể mang người của liên minh tu chân giả coi là ngu ngốc, bọn họ có thể bị lừa nhất thời, nhưng không có khả năng bị lừa một đời. Thời gian dài, ta cũng có khả năng bị vạch trần, huống chi là ngươi. Hơn nữa bọn họ vốn cũng muốn động thủ với ngươi, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.”
Nguy cơ của Cổ Anh thật ra không phải bất luận kẻ nào mang tới cho hắn.
Là chính hắn trời sinh đã tự mang.
Lúc này Ngụy Quân, Trần Già cùng Tiết tướng quân đều nghĩ tới lai lịch của Cổ Anh.
Tiết tướng quân thật ra cũng là lần đầu tiên biết.
Nàng bỗng ý thức được một sự kiện: “Anh đệ, trên trời chia làm hai trận doanh?”
“Bây giờ chỉ có một trận doanh.” Cổ Anh nói: “Ma Quân đã thua rồi, nếu không có gì bất ngờ Ma Quân bây giờ cũng nên trốn ở hạ giới.”
“Ngươi là thần tiên trận doanh Ma Quân?” Tiết tướng quân hỏi.
Cổ Anh lắc đầu: “Ma Quân nào thèm coi trọng ta? Ta chỉ là một khối ngọc thạch trên trời, bị Ma Quân điểm hóa thành linh. hương hỏa chi đạo muốn nô dịch nhân gian, ta phản đối hương hỏa chi đạo, cho nên bị Thần Vương trấn áp. Được Ma Quân giúp đỡ, ta cũng đi tới hạ giới. Nhưng ta cùng Ma Quân vốn không có giao tình, thậm chí còn nợ Ngài ân cứu mạng.”
“Hương hỏa chi đạo? Thần tiên trên trời vì sao phải đi hương hỏa chi đạo? Bọn họ lúc phi thăng cũng là dựa vào bản thân tu hành phi thăng nhỉ?” Tiết tướng quân nghi hoặc nói.
Đây cũng là nghi hoặc của Trần Già.
Bởi vì bây giờ tu chân giới đi cũng không phải hương hỏa chi đạo.
Mà đám thần tiên kia trên trời, có rất nhiều đều là tổ sư gia của môn phái tu chân giới bây giờ.
Sao tổ sư gia đột nhiên thay đổi?
Cổ Anh giải thích: “Các thần tiên đã không thể tiến bộ nữa, thiên địa hạn chế bọn họ tiến thêm một bước, tài nguyên cũng hạn chế bọn họ tiến thêm một bước. Phương thức tu hành truyền thống đã không thể làm bọn họ trở nên cường đại hơn, thậm chí bọn họ còn đang dần dần trở nên suy yếu. Dưới tình huống như vậy, bọn họ vì muốn sống, cầu biến hóa, bắt đầu tiến hành các loại thí nghiệm, hương hỏa chi đạo là một loại thí nghiệm.”
“Một loại?” Trần Già cùng Tiết tướng quân cũng đã bắt được trọng điểm.
“Đúng, còn có thí nghiệm khác.” Sắc mặt Cổ Anh có chút nặng nề.
Tiết tướng quân nghi hoặc nói: “Ngươi không phải nói trên trời bây giờ chỉ có một trận doanh sao?”
“Là chỉ có một trận doanh, toàn bộ thần tiên trên trời bây giờ, đều là trận doanh thí nghiệm.” Cổ Anh trầm giọng nói: “Các thần tiên đang dùng vô số sinh linh thế gian trả giá cho kỳ tư diệu tưởng của bọn họ, từ trong đó đạt được kết quả bọn họ muốn. Quá khứ mỗi ngàn năm một lần kiếp nạn lớn, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là bởi vậy mà đến.”
Trần Già và Tiết tướng quân bỗng nhiên có chút không rét mà run.
Mà Ngụy Quân lại là nhíu nhíu mày.
Phán đoán này hắn trước đó thật ra đã từng đề cập với Chu Phân Phương, bây giờ cũng chỉ là tính chứng thật một bộ phận phán đoán của mình.
Khi phía trước không có đường, rất nhiều người đều sẽ cầu cái mới cầu biến hóa.
Có người muốn mang toàn bộ thế giới siêu thoát.
Cũng có người muốn hủy diệt thế giới, để siêu thoát một mình mình.
Đại biểu hai loại khác nhau này, Thiên Đế cũng từng gặp rất nhiều.
Kẻ sau Ngụy Quân cũng đã giết rất nhiều.
Xem ra một lần này, trên tay Thiên Đế vừa phải dính máu tươi lần nữa.
Ngụy Quân sắc mặt trầm ngưng, tâm tình bình tĩnh.
Đồ thần diệt tiên thôi, đối với Thiên Đế mà nói, so với ăn cơm uống nước cũng không khác nhau bao nhiêu.
Trần Già vẫn có chút không hiểu: “Vì sao thần tiên còn có thể yếu đi? Không phải nói sau khi phi thăng thành tiên sẽ vĩnh sinh bất tử vĩnh viễn cường đại sao?”
“Đó chỉ là lời đồn, không ai có thể vĩnh viễn cường đại, thần tiên chẳng qua là so với phàm nhân có thể cường đại hơn một đoạn thời gian, nhưng cũng có cực hạn, thậm chí có đại nạn tuổi thọ.” Cổ Anh nói: “Căn cứ ta quan sát, thần tiên trên trời có một đoạn thời gian sẽ trở nên đặc biệt suy yếu, thậm chí có thần tiên sẽ chết khó hiểu. Loại hiện tượng quỷ dị này, khiến trên trời cũng cực kỳ khủng hoảng, cho nên bọn họ thí nghiệm gần đây cũng càng ngày càng thường xuyên.”
“Trên trời cũng sẽ xuất hiện quỷ dị?” Trần Già cùng Tiết tướng quân đều nhíu mày.
Bọn họ không hiểu được.
Ngụy Quân trái lại có thể hiểu: “Là thiên nhân ngũ suy.”
“Thiên nhân ngũ suy?” Trần Già nghi hoặc nói: “Ta giống như từng nghe cái tên này ở nơi nào.”
“Ta cũng giống như từng nghe, nhưng cụ thể không nhớ ra được.” Tiết tướng quân nói.
“Thiên nhân ngũ suy là một loại quy tắc, trừ phi thực lực tới cảnh giới đứng đầu quy tắc, nếu không đều sẽ chịu quy tắc hạn chế, tuổi thọ chung quy có cực hạn, một ngày nào đó đối mặt thiên nhân ngũ suy, thực lực rút lui, tuổi thọ về số 0.”
Vẻ mặt Cổ Anh cực kỳ chấn động.
Bí ẩn này Ngụy Quân lộ ra, ngay cả hắn cũng không biết.
Hơn nữa hắn xác nhận thần tiên trên trời cũng đều không biết.
“Ai có thể chế định quy tắc như vậy?” Cổ Anh có chút không thể tin: “Chung quy không thể là thiên đạo tự mình chế định chứ?”
“Đương nhiên không phải thiên đạo, là Đạo Tổ.” Ngụy Quân lặng lẽ nói.
Thiên Đế về sau cũng có thực lực chế định quy tắc như vậy.
Nhưng quy tắc này quả thật là Đạo Tổ chế định.