Chương 304. Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (1)
Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (1)
Từ Đức lại chỉ là mắt đỏ lên.
“Không nói với các ngươi nữa, ta còn bận, chờ ta có rảnh lại tán gẫu với các ngươi.”
Tôn Hồng Phúc không tán gẫu lâu với Từ Đức.
Hắn bây giờ còn đang làm việc.
Nhìn bạn tốt ngày xưa cùng mình cùng nhau vất vả học tập, hai tay Từ Đức nắm đấm lại, càng lúc càng chặt.
Ngụy Quân lặng lẽ nói: “Nếu phụ thân Hồng Phúc được triều đình thừa nhận là tướng sĩ chết trận có công, phí dụng đi học của hắn cùng muội muội hắn sẽ được giảm miễn hơn phân nửa, Hồng Phúc bây giờ hẳn là học ở Quốc Tử Giám, hoặc là đã theo chúng ta cùng nhau đỗ tiến sĩ.”
“Đừng nói nữa.” Từ Đức thống khổ nói.
Ngụy Quân lắc lắc đầu, xoay người đi ra bên ngoài.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Kinh thành, trong khu dân nghèo.
Từ Đức thấy được một người ăn xin què chân.
Đang bị mấy người ăn xin vây đánh.
Đám ăn xin vây đánh hắn vừa đánh hắn, vừa khinh thường nói: “Phụ thân ngươi là tên nhát gan, ngươi cũng thế. Phế vật, cha con đều là phế vật.”
“Cha ta không phải kẻ nhát gan, ông là anh hùng, mẫu thân ta từng nói, ông là anh hùng bảo vệ quốc gia.”
Đám ăn xin cười vang: “Anh hùng cái rắm chó, ngay cả triều đình cũng không thừa nhận, Lý gia trực tiếp mang phụ thân ngươi khai trừ gia phả, cái này cũng tính là anh hùng? Cẩu hùng, một nhà cẩu hùng.”
“Đủ rồi.”
Từ Đức nghe ra manh mối, trực tiếp chạy qua liền bắt đầu đánh với một đám ăn mày.
Quân tử sáu loại tài nghệ, Từ Đức đều từng học.
Một đám ăn xin dinh dưỡng không tốt, tự nhiên không phải đối thủ của Từ Đức.
Sau khi đánh đuổi đám ăn xin, Từ Đức mới nhìn về phía người ăn xin què chân này.
Thân thể hắn run lên khe khẽ.
“Chân của ngươi sao lại què?” Từ Đức hỏi.
Người ăn xin nhìn Từ Đức một cái, thấp giọng nói: “Bọn họ đều nói cha ta là kẻ nhát gan, khiến gia tộc hổ thẹn, ta tức không chịu nổi, liền đánh nhau với bọn họ, sau đó bị bọn họ đánh gãy chân.”
“Phụ thân ngươi là... ?”
“Ông là lão binh tham gia chiến tranh vệ quốc, cha ta không phải kẻ nhát gan, bọn họ chỉ là vũ khí quá kém, cho nên chiến tranh giai đoạn đầu mới lâm vào bất lợi. Cha ta đã chết trận, dựa vào cái gì không phải anh hùng? Ông không phải đào binh, ông không làm gia tộc hổ thẹn.” Giọng người ăn xin càng lúc càng kích động.
Mà thân thể Từ Đức cũng càng ngày càng run rẩy.
Ngụy Quân đi đến bên cạnh người ăn xin, dùng hạo nhiên chính khí tẩm bổ thân thể cho hắn một phen, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta tin tưởng ngươi, phụ thân ngươi là anh hùng.”
“Ngươi tin tưởng cha ta là anh hùng?” Thân thể người ăn xin run lên, hốc mắt trực tiếp đỏ.
Ngụy Quân gật đầu xác nhận nói: “Hắn là anh hùng, chiến tranh vô luận thắng bại, chỉ cần là bảo vệ quốc gia, đều là anh hùng.”
“Nhưng vì sao, vì sao triều đình không thừa nhận đám người cha ta?” Người ăn xin thất thanh khóc rống
“Bởi vì triều đình sai rồi.” Ngụy Quân nói.
Trả lời xong vấn đề này, Ngụy Quân nhìn về phía Từ Đức thân thể run run, trầm giọng nói: “Từ Đức, ngươi có thể tha thứ Tống Liên Thành. Nhưng ngươi không thể đại biểu phụ thân ngươi tha thứ Tống Liên Thành, ngươi không thể đại biểu Hồng Phúc tha thứ Tống Liên Thành, ngươi không thể thay người khác từng chịu thương tổn nói người mất đã mất rồi. Vô luận là vì người chết đi, hay là vì người sống, ta đều sẽ trả mọi người một cái chân tướng, đây là trách nhiệm một vị sử quan nên tận, đây là câu trả lời của ta. Dù ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn hướng tới.”
Ngụy Quân vừa mới dứt lời, trong lòng liền lộp bộp một cái.
Cái đệch, lại đột phá rồi.
Hắn cảm giác mình sắp đại nho rồi.
Cái tốc độ này thái quá.
Vì sao mạnh lên dễ dàng như thế?
Ngụy Quân cảm giác thế giới này thật sự có độc.
Tống Liên Thành bề ngoài hoàn toàn không giống một kẻ có tiền, hoặc là nói, hắn càng giống loại kẻ có tiền cấp bậc cao hơn.
Có tiền, có nhan sắc, có vóc dáng, ngươi nhìn hắn một cái, liền biết hắn không phải nhà giàu mới nổi loại khí chất đó.
Tống Liên Thành cũng quả thực không phải.
Tống gia là hào tộc, ở trước khi Tống Liên Thành tiếp quản Tống gia, Tống gia đã giàu đứng đầu một phương.
Tống Liên Thành chẳng qua là ở trên cơ sở Tống gia, lại mang tài sản Tống gia tăng lên rất nhiều lần, mang vòng làm ăn của Tống gia cũng mở rộng đến toàn bộ nơi có thể mở rộng.
Tống Liên Thành cảm thấy kiêu ngạo vì thành tựu của mình.
Nhưng sạp bày quá lớn, cùng lúc có thể đạt được tiền lời cao, cũng liền đại biểu lọt vào phiền toái càng lớn hơn nữa.
Bây giờ Ngụy Quân chính là phiền toái lớn nhất hắn đối mặt.
“Ngụy Quân từ chối đề nghị của ngươi?”
Nhìn Từ Đức quỳ gối trước mặt mình, Tống Liên Thành cũng không có bao nhiêu bất ngờ.
Nhưng hắn cần phải biết Ngụy Quân từ đầu tới đuôi là thái độ gì.
“Ngươi cẩn thận kể lại với ta toàn bộ lời từng nói, nơi từng đi cùng chuyện từng làm của ngươi hôm nay với Ngụy Quân.” Tống Liên Thành nói.
Từ Đức mang chuyện đã xảy ra hôm nay báo toàn bộ cho Tống Liên Thành.
Đối với nhạc phụ tiện nghi này, quan cảm trong lòng Từ Đức đối với gã thật ra phi thường phức tạp. Nhưng hắn biết, mình khẳng định không thể gạt được Tống Liên Thành.
Cho nên nói dối là chuyện không có ý nghĩa.
Quả nhiên.
Sau khi nghe được Từ Đức nói xong chuyện đã xảy ra hôm nay, Tống Liên Thành trước chưa cân nhắc Ngụy Quân sẽ mang đến phiền toái cho hắn, ngược lại mang ánh mắt đặt trước ở trên người Từ Đức.
“Ngươi hối hận rồi?”
Ánh mắt Tống Liên Thành rất sắc bén.
Từ Đức xưa nay không dám đối diện với Tống Liên Thành, lúc này lại hiếm thấy nhìn thẳng ánh mắt Tống Liên Thành: “Nhạc phụ đại nhân, con muốn biết chân tướng.”
“Sau đó thế nào?” Tống Liên Thành rất bình tĩnh hỏi: “Sau khi biết chân tướng rồi, ngươi lại có thể làm cái gì?”
“Nếu nhạc phụ đại nhân là bị oan uổng, con tin tưởng lấy nhân phẩm Ngụy Quân, khẳng định sẽ không làm khó nhạc phụ đại nhân.” Từ Đức nói.
“Nếu ta không phải bị oan uổng thì sao?” Tống Liên Thành giọng điệu bình thản.
Nhưng mang tới cho Từ Đức áp lực như núi.
Thân thể Từ Đức run lên, cúi đầu không nói.
Lúc này Tống Lệ Quân con gái Tống Liên Thành đẩy cửa đi đến, kéo tay áo Tống Liên Thành, làm nũng nói: “Phụ thân, tướng công khẳng định sẽ đứng về phía người, người đừng hù dọa chàng ấy.”
“Lệ Quân, ta đang hỏi hắn, không phải đang hỏi con.” Tống Liên Thành luôn luôn rất thương con gái mình, nhưng hôm nay, Tống Liên Thành cũng không theo bậc thang con gái trải cho hắn đi xuống, mà là trực tiếp quét hết thể diện của con gái.
Tống Lệ Quân mím môi, lo lắng nhìn Từ Đức một lần, thấp giọng nói: “Tướng công, phụ thân hỏi chàng đó.”
Thân thể Từ Đức lại run lên.
Tống Liên Thành và Tống Lệ Quân đều có thể đủ nhìn ra, Từ Đức lúc này đang tiến hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.