Chương 305. Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (2)
Tiền có thể dịch quỷ, cũng có thể thông thần (2)
Một lát sau, đấu tranh chấm dứt.
Từ Đức mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Nhạc phụ đại nhân, cha con đặt tên con là Đức, là muốn để con làm một nam nhân có đức hạnh. Chưa chắc cần đại phú đại quý, nhưng mà không thể không có đức hạnh.”
“Cho nên?” Tống Liên Thành nheo mắt.
“Tướng công, chàng nói chuyện hẳn hoi.” Trong lòng Tống Lệ Quân sinh ra một loại dự cảm điềm xấu.
Dự cảm này là đúng.
Từ Đức hướng Tống Liên Thành dập đầu vang ba cái, cái trán trực tiếp dập tóe máu, sau đó mới nói: “Nếu nhạc phụ đại nhân không phải bị oan uổng, vậy tiểu tế* cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Tướng công, chàng nói cái gì thế?” Sắc mặt Tống Lệ Quân biến đổi hẳn: “Chàng muốn vứt bỏ thiếp cùng con sao?”
“Không, ta sẽ vĩnh viễn ở bên mọi người.” Từ Đức nói.
“Nếu ta không phải bị oan uổng, vậy Tống gia sẽ bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi lấy cái gì ở bên Lệ Quân?” Tống Liên Thành hỏi.
Từ Đức không còn lời nào để chống đỡ.
Thật lâu sau, Từ Đức mới thấp giọng nói: “Con sẽ chết cùng Lệ Quân.”
Tống Liên Thành luôn luôn nhìn Từ Đức, thẳng đến lúc nghe được Từ Đức nói sẽ đi chết cùng với con gái mình, trên mặt hắn mới xuất hiện mỉm cười.
“Ngây thơ, ngu xuẩn, vô tri.”
Tống Liên Thành trực tiếp liên tục hạ ba cái định nghĩa đối với Từ Đức.
“Ngươi loại tính tình lo trước nghĩ sau không quả quyết này, cả đời cũng nhất định không có khả năng thành tựu sự nghiệp gì lớn.” Tống Liên Thành trầm giọng nói.
“Để nhạc phụ đại nhân thất vọng rồi.”
“Khiến ta thất vọng không sao, đừng làm Lệ Quân thất vọng.” Tống Liên Thành nói.
Từ Đức và Tống Lệ Quân đều ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Tống Liên Thành.
Tống Liên Thành thản nhiên nói: “Nhìn ta làm cái gì? Lệ Quân, hắn là chính con chọn trúng, cũng là con cầu ta bảo ta gả con cho hắn. Tướng công mình chọn, vô luận hắn làm ra lựa chọn gì, con đều phải tự mình thừa nhận.”
“Phụ thân, con cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.” Tống Lệ Quân nói: “Bây giờ cũng không.”
“Không có thì tốt, Từ Đức.”
“Có tiểu tế.”
“Thật ra trước kia ta là chướng mắt ngươi.” Tống Liên Thành nói thẳng: “Nếu không phải Lệ Quân cứ đòi gả cho ngươi, ta sẽ không cho ngươi làm con rể của ta. Ngươi người này chí lớn nhưng tài mọn, trong xương cốt thiếu một sự dẻo dai cùng hăng hái, cũng thiếu tuyệt đối chính nghĩa như Ngụy Quân. Cho ngươi làm một thanh quan cương trực công chính, ngươi không làm được. Cho ngươi làm một tham quan tội ác chồng chất, ngươi cũng không làm được. Cho nên ngươi nhất định sẽ chẳng cao chẳng thấp, tầm thường vô vi, người như vậy làm con rể của ta, ta thật sự là không hài lòng.”
Từ Đức không thể không thừa nhận, Tống Liên Thành phán đoán là đúng.
Có thể thi đỗ tiến sĩ, nói lên thiên phú tài hoa của hắn cũng không kém.
Nhưng ở trong tiến sĩ cùng khoa, hắn cũng quả thật là kẻ rất trung dung, cao chẳng phải, thấp không phải, không có lỗi không có tội.
Người như vậy so sánh với người thường đã tính là con cưng của trời, nhưng ở trong mắt Tống Liên Thành, hắn chướng mắt là cực kỳ bình thường.
“Thẳng tới hôm nay, ngươi cuối cùng xem như khiến ta xem trọng ngươi một chút.”
Từ Đức và Tống Lệ Quân nghe được Tống Liên Thành nói như vậy, tất cả đều có chút há hốc mồm.
Từ Đức nói chuyện với Tống Liên Thành như vậy, Tống Liên Thành lại còn nói ngược lại xem trọng một chút đối với Từ Đức?
Nhưng sự thật quả thật như thế.
“Một người muốn lấy được thành tựu lớn, cần phải làm ra lựa chọn. Lúc nên ác phải ác, khi nên kiên trì phải kiên trì. Trước đây ngươi không đủ ác, cũng không đủ kiên trì, bây giờ ngươi cuối cùng bắt đầu có sự kiên trì của mình, tuy là lấy vợ con cùng tiền đồ làm trả giá. Nhưng có thể bước ra một bước này, coi như là cả người ngươi tiến bộ. Chiến thắng yếu đuối cùng do dự của mình không phải một chuyện dễ dàng, ngươi bây giờ, mới tính là có tư cách xứng đôi con gái của ta.” Tống Liên Thành nói.
Từ Đức dập đầu lần nữa: “Đa tạ nhạc phụ đại nhân.”
“Đứng lên đi, sau này sống cho thật tốt với Lệ Quân. Nếu một ngày kia ta không còn nữa, ngươi phải gánh vác trách nhiệm của nam nhân. Lệ Quân từ nhỏ đã chưa từng chịu khổ, ta mang nó gả cho ngươi, không phải để nó chung hoạn nạn với ngươi.” Tống Liên Thành nói.
Nghe được Tống Liên Thành nói như vậy, mắt Tống Lệ Quân nhất thời đỏ lên.
“Phụ thân, ngài không có việc gì. Với lại ngài nếu xảy ra chuyện, con lại nào có thể sống một mình?”
Tống Liên Thành nếu gặp chuyện, khẳng định là việc lớn tịch thu tài sản và giết cả nhà.
Đây là một quốc gia đế chế phong kiến.
Ở quốc gia này, liên luỵ là một chuyện phi thường bình thường.
Phàm là thẩm tra Tống Liên Thành phạm những chuyện đó, tru di cửu tộc tuyệt đối không chỉ là nói suông mà thôi.
Nhưng Tống Liên Thành giờ phút này lại cực kỳ trấn định.
Hiền từ xoa đầu con gái một cái, Tống Liên Thành dịu dàng nói: “Yên tâm, vi phụ không sao. Cho dù vi phụ có việc, cũng sẽ an bài tốt con đường sau này cho con. Từ Đức người này tuy năng lực không được, nhưng hắn thân gia trong sạch. Tổ tiên Từ gia tất cả đều đang vì nước tận trung, ta nếu thực xảy ra chuyện, chỉ cần Từ Đức nguyện ý cầu tình cho con, triều đình cũng sẽ nể mặt hắn. Cho dù mặt mũi Từ Đức không lớn như vậy, ta tin tưởng Ngụy Quân cũng nguyện ý giúp Từ Đức, mặt mũi Ngụy Quân vẫn là có. Từ Đức và Ngụy Quân giao tình không tệ, có Ngụy Quân, ngày sau vi phụ không còn, cuộc sống của các con cũng sẽ không quá khó khăn.”
Trong lòng Từ Đức run lên, thốt ra nói: “Nhạc phụ đại nhân, con là đường lui ngài đã sớm chuẩn bị sẵn cho Lệ Quân sao?”
Tống Liên Thành khoát tay: “Ta mệt rồi, các ngươi ra ngoài nghỉ ngơi đi. Từ Đức, ta có lẽ có một số chỗ có lỗi cha mẹ ngươi, nhưng mà Lệ Quân chưa từng có lỗi ngươi, đứa bé trong bụng nó càng vô tội, đừng làm một nam nhân thay lòng đổi dạ, nếu không vô luận ta sống hay chết, đều sẽ không tha cho ngươi.”
Hắn có tiền vốn để nói loại lời này.
Chỉ cần hắn lấy ra tài phú không đáng kể, mặc dù ở sau khi hắn chết, cũng vẫn như cũ có thể quyết định sống chết của Từ Đức.
Tuy Tống Liên Thành chưa nói cái gì cả, nhưng mà Từ Đức đã biết nguyên nhân.
Hắn biết, mình nên hận Tống Liên Thành.
Trên tay người đàn ông này dính đầy máu tươi, phạm tội lớn ngập trời.
Thậm chí mình và hắn cũng có loại thù sâu hận lớn giết cha.
Nhưng Từ Đức phát hiện mình rất khó từ đáy lòng hận Tống Liên Thành.
Bởi vì Tống Liên Thành thật sự đối đãi hắn vô cùng tốt, cho dù Tống Liên Thành cũng không coi trọng hắn.
Cũng bởi vì Tống Lệ Quân như Tống Liên Thành nói, chưa bao giờ có lỗi với hắn.
Càng bởi vì Tống Liên Thành che chở đối với Tống Lệ Quân.
Cha mẹ yêu con, vì thế mà tính toán sâu xa.
Tống Liên Thành làm được.