Chương 352. Chính nghĩa tới muộn (4)
Chính nghĩa tới muộn (4)
Dừng một chút, Ngụy Quân tiếp tục nói: “Nếu nói lòng thương hại, ta cũng rất khó thương hại người Vinh quốc phủ. Người nhà các tướng sĩ kia bị Cổ Thu Hác cùng Tống Liên Thành liên lụy, chôn vùi ở giai đoạn đầu khai chiến, mấy năm nay có cuộc sống thế nào, Lâm tướng quân có từng chú ý không?”
Lâm tướng quân trầm mặc.
Ngụy Quân khẽ thở dài một hơi: “Ta từng chú ý, cho nên, ta muốn lên tiếng cho bọn họ. Những người này mới là người bị hại thật sự, mà không phải Vinh quốc phủ vẫn luôn sống xa hoa.”
Vinh quốc phủ mấy năm nay quả thật sống rất khó khăn, xa không huy hoàng bằng ngày xưa.
Nhưng loại khó khăn này là so với bản thân Vinh quốc phủ, không phải so với dân chúng bình thường.
Một nhà quốc công, cuộc sống bần hàn nữa, vẫn như cũ là vinh hoa phú quý người thường không thể tưởng tượng.
Cho nên Ngụy Quân rất khó đồng tình.
Đối tượng thật sự đáng giá được đồng tình, có rất nhiều thậm chí đều đã ngậm oan mà chết rồi.
“Cổ công tử có đó không?” Ngụy Quân hỏi.
“Ngụy đại nhân tìm Anh đệ có việc?” Tiết tướng quân hỏi.
Ngụy Quân gật đầu: “Muốn mang hắn đi gặp một số người.”
Nửa canh giờ sau.
Tượng Cô quán.
Cổ Anh thấy được Tôn Hồng Phúc.
“Ngụy đại nhân, ngươi dẫn ta tìm đến hắn làm cái gì?” Cổ Anh kỳ quái nói.
Ngụy Quân cũng có chút kinh ngạc: “Ngươi quen biết?”
Cổ Anh gật đầu: “Quen biết chứ, ta thường xuyên đến Tượng Cô quán, Tôn tiểu ca từng hầu hạ ta vài lần. Hắn bề ngoài thanh tú, nói chuyện cũng nhã nhặn, ta rất thích.”
Ngụy Quân thản nhiên nói: “Hắn tên Tôn Hồng Phúc, phụ thân là một lão binh năm đó đóng ở bờ Tây Hải.”
Sắc mặt Cổ Anh nháy mắt liền thay đổi.
“Phụ thân chết sớm, triều đình cũng không có tiền trợ cấp, cho nên Tôn gia chỉ có thể dựa vào tiền lương mẫu thân qua ngày. Nhưng tiền lương mẫu thân cũng không nhiều, ở ngoài chi tiêu hằng ngày, chỉ có thể nuôi một đứa nhỏ đọc sách. Cho nên Tôn Hồng Phúc bỏ học, mang cơ hội đến trường nhường cho muội muội của mình.”
Sắc mặt Cổ Anh đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Hắn giống như đang từ chức?” Cổ Anh hỏi.
“Đúng, bởi vì ta nói cho hắn, chân tướng giai đoạn đầu chiến tranh vệ quốc đã điều tra rõ, các tướng sĩ chết trận giai đoạn đầu sẽ lấy được trợ cấp triều đình nên phát, hắn loại người nhà này cũng sẽ có cơ hội một lần nữa đến trường.” Ngụy Quân nhìn Cổ Anh, trầm giọng nói: “Ta biết Lâm tướng quân bảo ta cầu tình cho Vinh quốc phủ là được ngươi nhờ vả, Cổ Anh, so với Tôn Hồng Phúc, Vinh quốc phủ rất oan uổng sao?”
Cổ Anh trầm mặc.
Khi hắn nhìn thấy Tôn Hồng Phúc từ Tượng Cô quán đi ra, cùng hai nữ nhân một lớn một nhỏ ôm nhau khóc toáng lên, càng theo bản năng dời ánh mắt đi.
Tuy cũng không quen biết, nhưng hắn biết đó là mẹ cùng em gái của Tôn Hồng Phúc.
Người mẹ đã đầu đầy tóc bạc, cuộc sống tàn khốc khiến bà so với tuổi thực tế ít nhất già hơn hai mươi tuổi.
Mà muội muội mặt mày mộc mạc, quần áo vải thô, trang phục và đạo cụ toàn thân cao thấp cộng lại, cũng không đáng giá bằng một bữa cơm của các em gái kia của hắn ở Cổ gia.
Người Cổ gia đang lo lắng cho mình sau này không thể tiếp tục hưởng cuộc sống xa hoa.
Mà nhà Tôn Hồng Phúc, đã bị cuộc sống tàn khốc đè sập rất nhiều năm.
“Đi thôi, chúng ta đi một chỗ tiếp theo.”
Ngụy Quân dẫn Cổ Anh, đi tới trong một căn nhà có sân nhỏ.
Trong sân có một đám người đang vây quanh một người trẻ tuổi què chân.
“Cháu, phụ thân cháu là niềm kiêu ngạo của Lý gia chúng ta.”
“Bình nhi, trước kia là đại bá làm sai, theo đại bá về nhà đi, phụ thân cháu và cháu đều phải nhận tổ quy tông.”
“Bình nhi, Ngụy đại nhân đã điều tra rõ chân tướng, triều đình khẳng định sẽ cho phụ thân cháu một sự công bằng. Về nhà đi, trên người cháu dù sao chảy dòng máu Lý gia đó.”
...
Khóe miệng Ngụy Quân cong lên một nụ cười châm chọc.
“Hắn tên Lý Bình, phụ thân cũng là một binh sĩ năm đó đóng ở bờ Tây Hải. Chiến tranh giai đoạn đầu, tuyến dọc bờ Tây Hải thua quá thảm hại, cho nên các tướng sĩ chết trận đó triều đình chưa phát bất cứ sự bồi thường nào, thậm chí gọi họ là sỉ nhục. Lý gia cho rằng phụ thân Lý Bình làm gia tộc hổ thẹn, cho nên mang Lý Bình và mẫu thân của hắn trục xuất gia tộc. Mẫu thân Lý Bình bởi vì không có tiền chữa bệnh cuối cùng bệnh chết, Lý Bình vì bảo vệ danh dự của phụ thân đánh nhau với người ta, bị đánh gãy chân. Mấy năm nay, Lý Bình luôn dựa vào ăn xin mà sống.”
Thân thể Cổ Anh run lên.
“Tộc nhân Lý gia bây giờ vây quanh ở trước mặt Lý Bình hiến ân cần, rõ ràng là vì thân phận người nhà liệt sĩ. Gia tộc liệt sĩ, thuế má đều có thể được giảm miễn, cho nên địa vị Lý Bình ở Lý gia bây giờ lên như diều gặp gió, Lý gia muốn mang Lý Bình một lần nữa gọi về gia tộc. Có phải rất khinh bỉ hành vi của Lý gia hay không?”
Cổ Anh mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Nguyện ý cúi đầu nhận sai, vẫn tốt hơn để Lý Bình làm ăn xin mãi.”
“Là đạo lý này, nhưng Lý Bình vốn có thể không phải ăn xin. Cổ Anh, lúc trước ngươi đối với hành vi người cha hờ Cổ Thu Hác của ngươi rõ ràng thiếu nhận thức khắc sâu. Ta chỉ là ở trên sách sử viết mấy hàng chữ ngắn ngủn, ta chưa viết là vì Cổ Thu Hác, Tống Liên Thành còn có những kẻ thông đồng với địch bán nước kia, Đại Càn có rất nhiều vô tội người bị hại, bọn họ trả giá thật lớn, đang thừa nhận sai lầm vốn không thuộc về bọn họ.
Một hạt cát của thời đại, rơi ở trên đầu mỗi người chính là một ngọn núi, đủ để mang người ta đè sập.
“Cổ Anh, ngươi một kiếp này đã là Cổ Anh, Cổ Thu Hác là phụ thân trên huyết thống của ngươi. Vậy những người này, chính là nợ của ngươi.”
Ngụy Quân vỗ vỗ bả vai Cổ Anh, thản nhiên nói: “So sánh với lo lắng tương lai Vinh quốc phủ, ngươi cũng nên nghĩ trả nợ một chút. Cổ Anh, ngươi phải đứng ra giống một người nam nhân. Là ta mang tới cho những người này chính nghĩa đến muộn, mà bù lại những người này mấy năm nay gặp bất công, là trách nhiệm các ngươi không thể trốn tránh.”
Chính nghĩa đến muộn còn tính là chính nghĩa sao?
Vấn đề này mỗi người đều có đáp án khác nhau.
Nhưng mặc kệ thế nào, muộn vẫn tốt hơn không đến.
Nếu không có Ngụy Quân mang chân tướng công khai với đám đông, giống Tôn Hồng Phúc và Lý Bình những người này, cùng với ngàn vạn gia đình giống với bọn họ bị thương tổn tới, sau này còn cần tiếp tục gánh vác cuộc sống oan khuất không thuộc về bọn họ.
Ít nhất Ngụy Quân giúp bọn họ giải thoát.
Tuy cái này đối với bọn họ mà nói vẫn như cũ không công bằng, nhưng hành vi của Ngụy Quân là thật sự giúp bọn họ.