Chương 353. Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông (1)
Mọi việc đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông (1)
Đương nhiên, Ngụy Quân có thể làm tới một bước này, cũng là cực hạn rồi.
Ngươi không thể trông cậy vào Ngụy Quân mang toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên một việc này.
Huống chi cái này căn bản không phải chuyện Ngụy Quân nên chịu trách nhiệm.
Những người này mấy năm nay chịu khổ phải bù lại như thế nào? Tổn thất của bọn họ ai tới đền?
Đây là vấn đề triều đình cần cân nhắc.
Cũng là vấn đề giống Cổ Anh và Từ Đức loại con cháu quốc tặc này nên cân nhắc.
Ngụy Quân không có lý do, hơn nữa không có đạo lý đi ôm đồm nhiều việc.
“Muốn bảo vệ Vinh quốc phủ, đối với ngươi mà nói thật ra rất đơn giản, chỉ cần tuyên bố với bên ngoài Cổ Thu Hác là ngươi giết, triều đình khẳng định sẽ không làm khó Vinh quốc phủ. Đương nhiên, địa vị huân tước có thể sẽ tước đi, nhưng đối với Thần Anh Thị Giả chuyển thế mà nói, cái này không làm khó được ngươi. Thật sự khó là trả nợ như thế nào, Cổ Anh, nghĩ cho kỹ đi.”
Ngụy Quân đưa cho Cổ Anh một phần tư liệu.
“Đây là người và gia đình ta bảo Giám sát ti hỗ trợ thu thập mấy năm nay bị việc năm đó ảnh hưởng đến, tư liệu còn chưa đủ, nhưng chỉ là những tư liệu đã tra được này, đã rất ghê người. Ngươi xem mà làm đi, tin tưởng ngươi sẽ làm ra lựa chọn của bản thân.”
Ngụy Quân chưa nán lại với Cổ Anh quá lâu.
Hôm nay hắn còn có hẹn với một người khác.
Sau khi rời khỏi Cổ Anh, Ma Quân bĩu môi: “Ngụy Quân, ngươi nói vừa rồi Cổ Anh kia là Thần Anh Thị Giả trên trời?”
“Ngươi không biết hắn? Không đúng nha, trong lời đồn hắn là theo ngươi lăn lộn.” Ngụy Quân nói.
Ma Quân khinh thường nói: “Thôi đi, Ma Quân cũng không có thủ hạ phế như thế. Hơn nữa, Ma Quân cả đời độc lai độc vãng, một quyền có thể trấn áp vạn cổ, nào cần thủ hạ cái gì?”
Ngụy Quân nâng tay liền vuốt ve con mèo một cái.
“Độc lai độc vãng, một quyền trấn áp vạn cổ, ngươi nói đều đúng.”
Ngụy Quân vuốt ve thuận tay, lại vuốt ve một lần.
Vuốt ve con mèo ngoài miệng tuyên bố một quyền trấn áp vạn cổ, đặc biệt có cảm giác.
Ma Quân tức đến mức thân mèo run run.
Quả thực buồn cười.
Tên nhân sủng này thế mà đại nghịch bất đạo như thế.
“Ta nói Ma Quân lợi hại, ngươi vuốt ve ta làm cái gì?” Ma Quân tức giận nói: “Có bản lãnh ngươi đi bắt nạt Ma Quân đi.”
Ngụy Quân: “...”
Được lắm.
Đều nói gạt người cảnh giới cao nhất là lừa chính mình.
Ma Quân tuyệt đối đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất.
Thế là Ngụy Quân lại vuốt ve Ma Quân một cái.
“Nghe ngươi.”
Là ngươi bảo ta ức hiếp Ma Quân.
Mọi người đều biết, Ngụy Quân ta xưa nay là một đứa nhỏ tốt nghe lời.
Ma Quân: “...”
Rất tức.
Nhưng Nó còn cần nhờ tới tên nhân sủng này.
Mà thôi, trước mang hắn bất kính đối với bản miêu ghi vào trên sổ tay.
Ngày sau cùng nhau tính sổ với hắn.
Ma Quân mang đề tài một lần nữa chuyển dời đến trên người Thần Anh Thị Giả: “Thần Anh Thị Giả ở trên trời chỉ là một dã thần, không có phân lượng gì, nhưng Lâm tướng quân kia trái lại có chút thú vị.”
“Lâm tướng quân làm sao?”
“Lâm tướng quân nếu không có gì bất ngờ, hẳn là cũng từ trên trời xuống.” Ma Quân nói: “Hơn nữa bản thể nàng hẳn là một gốc cỏ tiên, nếu mang nàng luyện hóa thành đan, rất nhiều tu hành giả đều có thể tiến thêm một bước.”
Ngụy Quân ngẩn ra.
Lâm tướng quân là trên trời xuống hắn không kỳ quái, bản thể là một cây cỏ tiên hắn cũng không kỳ quái.
Nhưng vậy mà có thể ăn?
Cái này hắn thật không biết.
Cũng không có đồn đãi phương diện này nha.
“Đối với thương thế của ngươi cũng có tác dụng?” Ngụy Quân hỏi.
Ma Quân gật đầu: “Dù sao cũng là cỏ tiên, khẳng định là có tác dụng, nàng sở dĩ chuyển thế, cũng là bởi vì trên trời có người muốn ăn nàng.”
“Vậy ngươi...”
“Bản miêu đương nhiên không ăn người, cũng không ăn cỏ.” Ma Quân khinh thường nói: “Bản miêu chỉ hút thiên địa tinh hoa, ngươi tên sạn thỉ quan này cũng quá coi thường bản miêu rồi.”
Sắc mặt Ngụy Quân cực kỳ cổ quái: “Ngươi chỉ hút Thiên Đế tinh hoa*?”
Ma Quân ngạo nghễ nói: “Sợ rồi sao?”
Ngụy Quân: “... Ta có thể khiến ngươi to bụng ngươi tin hay không?”
Bản Thiên Đế không thiếu tinh hoa.
Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trên khuôn mặt mèo đáng yêu của Ma Quân có chút mê mang.
“Ta sao nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì?”
“Không quan trọng, chờ lúc ngươi cần Thiên Đế tinh hoa, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta xưa nay là một người đàn ông tốt vui vẻ giúp người khác.” Ngụy Quân nói.
Dù sao cũng là sủng vật mình nuôi trong nhà.
Lúc nên giúp vẫn phải giúp.
Đương nhiên, tiếng lóng của Ngụy Quân hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của Ma Quân.
Ma Quân lải nhải: “Khó hiểu, ta là muốn nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng để Đao Thần nhìn thấy Lâm tướng quân kia, bằng không Lâm tướng quân sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
Ngụy Quân nghe hiểu lời ngầm của Ma Quân: “Để Đao Thần gặp được Lâm tướng quân, ngươi cũng sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
Ma Quân khẽ ngẩng cái đầu mèo, ngạo nghễ nói: “Bản miêu cùng Đao Thần lại không có quan hệ, nhưng Ma Quân bây giờ bị thương nặng, nếu để Đao Thần tiến một bước nữa, Ma Quân có thể sẽ có nguy hiểm.”
“Được, nhưng một cây cỏ tiên có thể khiến Đao Thần thần tiên như vậy cũng tiến thêm một bước?” Ngụy Quân có chút kỳ quái.
Ma Quân giải thích: “Trên trời xảy ra vấn đề lớn, các thần tiên này rất khó vận dụng toàn bộ thực lực của mình, bằng không ngươi cho rằng thần tiên thật sự dễ giết như thế sao? Mà Lâm tướng quân có thể trì hoãn mấy vấn đề này phát triển, cho nên nàng ở trên trời hoàn toàn không có chỗ sống yên thân.”
“Vấn đề trên trời có phải hay không ngươi... Có phải Ma Quân làm ra hay không?” Ngụy Quân hỏi.
Bằng không đám thần tiên này điên cuồng đuổi giết Ma Quân như thế làm chi?
Rất kỳ quái nha.
Bởi vì đuổi giết Ma Quân thu về so với đầu tư rất thấp.
Hơn nữa Ma Quân cũng không phải bá chủ gì.
Căn bản sẽ không tạo thành uy hiếp đối với thần tiên trên trời thống trị.
Ma Quân căng lắm chỉ là một phần tử khủng bố không thể khống chế mà thôi.
Đối phó loại phần tử khủng bố này, hô khẩu hiệu là được rồi, sao còn có thể thực trả giá hành động thực tế?
Ngụy Quân trước giờ không quá hiểu hành vi của thần tiên trên trời.
Đối với điều này, Ma Quân cũng chưa hướng hắn giải thích, chỉ là nói: “Ma Quân tuy có thể một quyền trấn áp vạn cổ, nhưng sẽ không làm loại chuyện vớ vẩn đó.”
Ngụy Quân: “... Tự biên tự diễn phương diện này, ta nguyện ý xưng ngươi là đứng đầu.”
Ma Quân lười quan tâm nhân sủng của mình.
Bản miêu xưa nay thực sự cầu thị, nơi nào tự biên tự diễn?