Chương 359. Đồng đội bắt đầu khoe thao tác (3)
Đồng đội bắt đầu khoe thao tác (3)
Phủ thừa tướng.
Thượng Quan Tinh Phong nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng.
Sau khi tin tức Ngụy Quân chủ động đi Giám sát ti đầu thú tự thú truyền ra, cả người hắn liền đứng ngồi không yên.
“Phụ thân, ngài phải cứu Ngụy huynh, không thể trơ mắt nhìn hắn đi chết.” Thượng Quan Tinh Phong cầu xin nói: “Ngụy huynh nếu chết, chính là tổn thất to lớn của dân chúng thiên hạ.”
“Trấn định.” Thượng Quan thừa tướng nhíu mày nói: “Vi phụ thường ngày dạy con thế nào? Gặp việc lớn phải có tĩnh khí. Tĩnh rồi sau đó có thể yên, yên rồi sau đó có thể lo, lo rồi sau đó có thể được. Vội vội vàng vàng, có thể làm được việc gì lớn?”
“Phụ thân, con không trấn định nổi.” Thượng Quan Tinh Phong nói.
Thượng Quan thừa tướng lắc đầu nói: “Hết cứu được rồi, chút việc nhỏ này đã khiến ngươi không ngồi yên được, sau này còn có thể có tiền đồ gì?”
“Việc nhỏ?” Thượng Quan Tinh Phong mở to mắt nhìn: “Cái này còn là việc nhỏ?”
“Đương nhiên là việc nhỏ.”
Thượng Quan thừa tướng lạnh nhạt nói: “Không phải là cứu Ngụy Quân sao? Ngươi cho rằng rất khó?”
Thượng Quan Tinh Phong: “...”
Tinh thần này của lão cha hắn, hắn là thực sự không tiếp được.
Bởi vì hắn thật sự cho rằng rất khó.
Nhưng một loạt thao tác của Thượng Quan thừa tướng, làm Thượng Quan Tinh Phong học được rồi.
“Sự tình có biến, kế hoạch cũng phải có biến, mang phen ngôn luận đó của Ngụy Quân bắt đầu tuyên dương, không cần áp chế nữa, nhưng cực hạn ở trong kinh thành, cố gắng đừng truyền tới toàn bộ thiên hạ, mang sức ảnh hưởng khống chế ở trong phạm vi nhất định.” Thượng Quan thừa tướng dặn dò.
Thượng Quan Tinh Phong lúc này còn chưa nghe hiểu: “Phụ thân, đây là vì sao?”
“Làm theo ta dặn dò là được, mặt khác, con lại đi giúp ta đưa mấy phong thư.” Thượng Quan thừa tướng nói.
“Truyền tin?”
“Đúng, ta muốn phái người buộc tội Ngụy Quân.”
Thượng Quan Tinh Phong kinh ngạc: “Phụ thân, chúng ta là muốn cứu Ngụy Quân.”
“Ta đây là đang cứu Ngụy Quân, con nhìn là được.”
Thượng Quan thừa tướng cho Thượng Quan Tinh Phong một bài học sinh động.
Cùng ngày Ngụy Quân vào tù.
Chính Sự đường liền thu được bốn mươi ba phong tấu chương buộc tội Ngụy Quân.
Đồng thời cũng thu được ba mươi bảy phong tấu gấp cầu tình.
Cơ bản là cục diện 1: 1.
Hơn nữa hai bên đối chọi gay gắt, trận doanh kéo rất rộng.
Đồng thời, Thượng Quan thừa tướng cũng dâng biểu buộc tội Ngụy Quân.
Ở lúc rất nhiều người còn chưa phản ứng lại, trận doanh võ tướng cũng đã ra tay.
Kế sau trận doanh quan văn tỏ thái độ, trận doanh võ tướng cũng bắt đầu phân liệt.
Một nửa võ tướng tỏ vẻ muốn giết Ngụy Quân để tạ thiên hạ.
Bốn phần mười võ tướng tỏ vẻ nếu giết Ngụy Quân nhất định lạnh lòng người trong thiên hạ, nên vô tội phóng thích.
Cơ soái ủng hộ Ngụy Quân vô tội phóng thích.
Hai bên trận doanh đều không nhường nhau, thậm chí trực tiếp ở trong triều đình đánh nhau to.
Rất nhiều người bởi vậy kết thù.
Thượng Quan thừa tướng và Cơ soái thậm chí cũng tiếp cận quyết liệt.
Cùng lúc đó, dư luận kinh thành, dân gian cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Phen ngôn luận “phản đế phản phong kiến” dó của Ngụy Quân bắt đầu yên lặng lên men.
Hầu như tất cả mọi người đều ý thức được trong triều đình bây giờ vì sao thái độ đối với Ngụy Quân phân liệt như thế.
Đây là tranh đấu bảo hoàng đảng cùng phản đế đảng.
Là hai loại lý niệm quyết đấu.
Cũng là mở đầu tranh đấu đảng phái của Đại Càn.
Nguyên phủ quốc sư.
Trần Già vốn luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Nhưng ở sau khi nhìn thấy triều đình Đại Càn tranh luận kịch liệt như thế, Trần Già đột nhiên cười.
Đệ tử Trường Sinh tông cũng cười: “Trần sư huynh, người Đại Càn thực có bệnh, đối đầu kẻ địch mạnh, còn có tâm tư nội đấu.”
Trần Già gật đầu, cảm khái nói: “Đúng vậy, những người này thực có bệnh, cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Giờ phút này, chưa có đệ tử Trường Sinh tông nào ý thức được, “chúng ta” trong miệng Trần Già, hoàn toàn khác với hàm nghĩa bọn họ hiểu.
Mà Trần Già lúc này đối với ứng đối của Thượng Quan thừa tướng Cơ soái Lục tổng quản loại đại lão này cũng là nhìn mà chỉ biết than thở.
Hắn xem hiểu rồi.
Hắn xem hiểu ý đồ của các đại lão này, cũng biết nên phối hợp như thế nào rồi.
Trần Già mang hiện trạng kinh thành một năm một mười thông qua truyền âm phù báo cho Trần Trường Sinh.
Cũng không kèm theo bất cứ ý kiến nào của mình.
Nhưng cả đoạn miêu tả của hắn, đều đang nói cho Trần Trường Sinh một sự kiện:
Ngụy Quân sống, Đại Càn loạn!
Ngụy Quân chết, Đại Càn an!
Các ngươi tự xem mà làm.
Lúc này không chỉ Trần Trường Sinh, các đại lão khác của liên minh tu chân giả cũng thông qua con đường tin tức của mình biết được tình huống trước mắt của Đại Càn.
Có những thời điểm, so với đối thủ như thần càng làm người ta tuyệt vọng hơn, là đồng đội như thần.
Ngụy Quân rất nhanh đã hiểu đạo lý này.
Ngụy Quân trong tù còn không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì.
Ở trong nhà tù hắn tuy hưởng thụ đãi ngộ đặc thù, nhưng cũng nhàm chán.
Ngụy Quân càng nhiều thời gian đều dùng ở trên vuốt ve mèo cùng đọc sách.
Hoàn toàn không biết bên ngoài đã gió nổi mây phun.
Ma Quân trái lại muốn khuyến khích Ngụy Quân diễn một vở 《 vượt ngục 》, Ngụy Quân cũng rất động lòng, đáng tiếc cái này thuộc loại chủ động tìm chết, đạo chí thành tỏ vẻ không được.
Vậy Ngụy Quân cũng chỉ có thể chờ chết.
Ma Quân tỏ vẻ ngươi như vậy là không được.
“Ngụy Quân, ta có một loại trực giác.”
“Trực giác gì?”
“Ngươi không chết được.” Ma Quân khẳng định: “Ngươi là một người duy nhất nhiều năm qua như thế không cầu hồi báo không có tư tâm tốt với ta, sẽ không dễ dàng chết như thế.”
Ngụy Quân cười ha ha: “Ngươi có từng thống kê tỉ lệ tử vong người bên cạnh ngươi mấy năm nay hay không?”
Ma Quân tính toán đơn giản một lần.
Sau đó hít một ngụm khí lạnh.
Vậy mà khủng bố như vậy.
Thật ra không cần xem Ma Quân phản ứng, Ngụy Quân liền biết khẳng định không thấp được.
“Có phải chỉ cần đi theo bên cạnh ngươi, thì rất dễ dàng chết hay không?” Ngụy Quân bình tĩnh nói.
Ma Quân cố gắng giải thích cho bản thân: “Đó là bởi vì những người đó không có ý tốt muốn giết ta.”
“Ngươi khẳng định cũng có thuộc hạ trung thành chứ?” Ngụy Quân hỏi.
Ma Quân: “Có...”
Tốt xấu cũng là Ma Quân tung hoành thiên thượng địa hạ, không có khả năng không có mấy cái chân mèo.
“Những người này có phải cũng chết gần hết hay không?” Ngụy Quân ung dung hỏi.
Tiếng Ma Quân càng lúc càng thấp: “Đúng.”
“Vậy thì đúng rồi, đi theo bên cạnh ngươi vốn đã tương đối dễ chết, phù hộ của ngươi là vô dụng, nguyền rủa trái lại có chút tác dụng.” Ngụy Quân không hề cố kỵ làm đau lòng Ma Quân.