Chương 360. Đồng đội như thần cùng đối thủ như thần (1)
Đồng đội như thần cùng đối thủ như thần (1)
Chuyện lớn bao nhiêu đâu.
Cái này thật ra không trách Ma Quân.
Phàm là tập trung ở bên cạnh nhân vật phong vân, nguy hiểm đều là tăng vọt theo đường kỷ hà.
Đương nhiên, tỷ lệ một bước lên trời cũng sẽ tăng vọt.
Có được tất có mất, phiêu lưu từ trước tới giờ đều cùng tồn tại với kỳ ngộ, nhưng đại đa số người đều chỉ có thể nắm bắt được phiêu lưu, không nắm bắt được kỳ ngộ.
Mặc dù là quay quanh ở bên cạnh “nhân vật chính”, nhưng “nhân vật chính” có thể gặp dữ hóa lành, không đại biểu vai phụ cũng có cái đãi ngộ đó.
Ma Quân khẳng định xưng được là một “nhân vật chính” của thế giới này.
Nhưng theo nhân vật chính lăn lộn, chưa chắc là chuyện gì tốt.
Phần lớn khí vận vẫn là ở chỗ “nhân vật chính”.
Cho nên Ngụy Quân căn bản không lo lắng Ma Quân có thể phù hộ mình.
Hắn đã làm nhiều chiêu an bài trước như vậy, vẻn vẹn một tên Ma Quân mà thôi, bây giờ chẳng qua là một con mèo sủng vật dưới trướng hắn, không xoay chuyển được tình thế.
“Ta có dự cảm rất mãnh liệt, lần này ta chết chắc rồi.” Khóe miệng Ngụy Quân mỉm cười: “Sẽ không sai.”
Lão tướng quân trên sân khấu kịch login.
“Ngươi không cần lo, dựa theo thời gian đến xem, Chu tế tửu sắp về kinh rồi. Triều đình muốn giết ta sẽ không dễ dàng như vậy, ta vẫn có vài phần được mọi người ủng hộ, khẳng định cũng sẽ có người cầu tình cho ta. Cho nên ta có đủ thời gian để an bài ngươi, ở trước khi ta chết, khẳng định sẽ cam đoan an toàn cùng tình cảnh ngày sau của ngươi, sẽ không để ngươi chôn cùng theo ta.”
Ngụy Quân mỗi ngày vuốt ve mèo rất nhiều, cũng muốn thỉnh thoảng mát xa cho Ma Quân, rót chút canh gà tâm linh*.
Dù sao Ma Quân là thật có năng lực mang hắn một lời không hợp liền vượt ngục.
Ma Quân hai thành thực lực, đó cũng là Ma Quân.
Huống chi những ngày qua theo Ngụy Quân liên tục không ngừng rót năng lượng tích cực màu trắng cho nó giúp nó chữa thương, thực lực Ma Quân đã không chỉ là hai tầng nữa.
Ngụy Quân phải kiềm chế ý định ra mặt vì mình của Ma Quân.
Vì để mình thành công đi tìm chết, Ngụy Quân thật sự không phải cố gắng bình thường, các phương diện tất cả đều đã cân nhắc đến.
Mọi việc đã chuẩn bị.
Bây giờ chỉ chờ một đạo thánh chỉ ban chết.
Ngụy Quân lại bắt đầu cầu nguyện cho Càn đế, hy vọng Càn đế một đợt này nhất định phải kiên cường một phen.
Mà Càn đế được Ngụy Quân gửi gắm kỳ vọng cao lại không được như vậy.
Đối với Càn đế mà nói, ổn định áp đảo tất cả.
Kết quả bởi Ngụy Quân, triều đình bây giờ thế mà có xu thế nội loạn.
Cầm báo cáo Lục tổng quản cho hắn, hai tay Càn đế cũng có chút run nhè nhẹ.
“Vẻn vẹn một tên Ngụy Quân, thế mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy?”
Giọng Càn đế có chút phát run.
Lục tổng quản thở dài một hơi: “Bệ hạ, Ngụy Quân hiển nhiên chỉ là một vật dẫn, có một số người là bị Ngụy Quân gợi lên dã tâm rồi.”
Càn đế vỗ một chưởng vào trên mặt bàn, mặt rồng giận dữ: “Phản, đây là muốn tạo phản.”
Lục tổng quản không nói gì.
Lẳng lặng nhìn Càn đế ở nơi đó tức giận.
Nhiều năm như thế, Càn đế rốt cuộc là nhân vật thế nào, các đại thần thông minh cơ bản cũng đều làm rõ rồi.
Thượng Quan thừa tướng rõ, Cơ soái rõ, Lục tổng quản cũng rõ.
Một chữ: Nhát!
Chỉ cần ngươi đủ cứng, hắn liền dám mềm cho ngươi xem.
Lúc trước liên minh tu chân giả đã đủ cứng rắn.
Mà một lần này triều đình nội loạn mang đến chấn động cho Càn đế, cũng rất cứng.
Quả nhiên, giống với Lục tổng quản đoán trước, Càn đế ở sau khi tức giận, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn khôi phục cơ trí.
“Pháp luật không phạt số đông.” Càn đế lạnh lùng nói.
Lục tổng quản cúi đầu hứa hẹn: “Bệ hạ nói đúng, người bảo vệ Ngụy Quân thật sự là quá nhiều, nếu muốn mang bọn họ tất cả đều xử theo pháp luật, triều đình không đánh tự tan.”
Lúc trước Càn đế vì sao phải thỏa hiệp với liên minh tu chân giả? Vì sao phải thỏa hiệp với Tống Liên Thành?
Chính là vì không có nắm chắc.
Bây giờ cũng tương tự.
Càn đế vẫn như cũ không có nắm chắc trấn áp cục diện hỗn loạn trước mắt.
Thật ra đại đa số thời điểm đều là như vậy.
Kẻ địch không có khả năng chờ lúc ngươi có nắm chắc tuyệt đối lại ra tay, kẻ địch nhà ai sẽ ngốc như vậy?
Đại bộ phận thời điểm, hai bên đều không có nắm chắc tất thắng.
Quyết định thắng bại, trừ trí tuệ cùng vận khí, càng nhiều chính là xem quyết đoán.
Rất hiển nhiên, Càn đế không có sự quyết đoán này.
Cho nên hắn lần nữa làm ra một cái lựa chọn cũng không khiến người ta bất ngờ.
“Triều đình không thể loạn.” Càn đế nói.
Lục tổng quản yên lặng đồng ý, sau đó tiếp tục kế hoạch của mình: “Bệ hạ, tuy pháp luật không trách số đông, nhưng Ngụy Quân phải chết. Ngụy Quân một ngày không chết, những kẻ dã tâm bị Ngụy Quân dẫn động liền một ngày không an phận.”
Càn đế tán dương nhìn Lục tổng quản một cái.
“Kẻ biết trẫm, là Lục Khiêm. Không sai, Ngụy Quân phải chết.”
Lòng trung thành của Lục Khiêm được hắn tin cậy.
Càn đế rất vui mừng.
“Trẫm ấn tượng với Ngụy Quân không tệ, cũng biết Ngụy Quân là một chân quân tử trước sau như một. Ngại là, hắn quả thật quá mức đại nghịch bất đạo chút.” Càn đế lặng lẽ nói: “Hắn tiếp tục sống, Đại Càn liền không thể an ổn. Vì thiên hạ xã tắc, chỉ có thể để hắn đi chết.”
Lục tổng quản chưa cười.
Nhà chính trị hàng đầu, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn có thể treo lên đánh đám diễn viên ảnh đế Oscar.
Làm một đầu lĩnh đặc vụ, năng lực của Lục tổng quản ở phương diện này càng là đã đăng phong tạo cực.
Lục tổng quản lựa chọn phụ họa lời của Càn đế: “Lão thần thật ra cũng rất thưởng thức Ngụy Quân, Ngụy Quân tâm là tốt, hắn cũng là đang nghĩ cho thiên hạ thương sinh. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn quá trẻ tuổi một chút, làm việc luôn thiếu thỏa đáng, không thể từ toàn cục cân nhắc vấn đề. Tựa như lần này, tốt bụng làm hỏng việc. Nhưng cũng may Ngụy Quân chủ động đầu thú tự thú, bệ hạ không cần lo lắng áp lực đến từ Ngụy Quân.”
“Ngụy Quân là tốt, nhưng hắn bị người khác lợi dụng.” Càn đế hít sâu một hơi: “Chính hắn muốn chết dễ dàng, trẫm lại không thể không dạy mà tru, nếu không sẽ rơi vào miệng lưỡi thế gian, cũng để Đại Càn hoàn toàn lâm vào tranh đấu đảng phái.”
Nói trắng ra, vẫn là nhát gan.
Lục tổng quản cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhưng mà cũng chưa bị Càn đế phát hiện.
Lục tổng quản giọng điệu như bình thường, chủ động nhắc nhở: “Bệ hạ, nếu Ngụy Quân không chết, uy nghiêm hoàng thất sẽ ngã xuống đáy vực.”