Chương 370. Hủy diệt đi, nhanh, mệt rồi (4)
Hủy diệt đi, nhanh, mệt rồi (4)
Nhưng người đời đối với Lục Nguyên Hạo là rất có cảm giác.
Đều biết Lục Nguyên Hạo là hộ vệ của Ngụy Quân, tứ hoàng tử vừa rồi nói xấu Ngụy Quân, kết quả bây giờ Lục Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện, khí thế hùng hổ đi về phía hắn.
Hắn có thể không hoảng sao?
“Lục Nguyên Hạo, ta cảnh cáo ngươi, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi muốn tạo phản sao?”
Tứ hoàng tử ngay cả tiếng nói chuyện cũng bắt đầu run run.
Cũng chính là hắn còn có chút định lực, bằng không bây giờ khẳng định đã bị dọa tè rồi.
Lục Nguyên Hạo bây giờ thật ra thân thể cũng đang phát run.
Chỉ là tứ hoàng tử nghĩ lầm Lục Nguyên Hạo là tức giận.
Trên thực tế Lục Nguyên Hạo là sợ.
Dù sao hắn cho tới bây giờ đều chưa từng cứng rắn.
Đột nhiên cứng rắn một lần đối với tứ hoàng tử, trong lòng hắn cũng cực kỳ khẩn trương.
Nhưng Lục Nguyên Hạo quả thật tức đến hỏng mất rồi.
Tôn kính với Ngụy Quân, hắn là khắc vào trong xương cốt.
Cùng Ngụy Quân làm việc lâu như thế, Ngụy Quân là người thế nào, hắn tự hỏi nhìn được rõ ràng.
Ngụy Quân tuyệt đối so với trong lời đồn còn càng thêm thấy chết không sờn hơn nữa.
Người như vậy sao có thể là ngụy quân tử?
Lục Nguyên Hạo tuyệt đối tin tưởng đôi mắt của mình.
Nếu là việc khác, Lục Nguyên Hạo liền nhịn.
Nhưng nói xấu Ngụy Quân, hắn không đáp ứng.
“Tứ hoàng tử, mời ngươi mang lời vừa rồi nói xấu Ngụy Quân thu hồi đi.” Lục Nguyên Hạo tới gần tứ hoàng tử.
Thấy Lục Nguyên Hạo chưa động thủ, dũng khí của tứ hoàng tử khôi phục một ít.
Hắn thậm chí cười lạnh, ra vẻ cường thế: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”
Lục Nguyên Hạo không nói nữa, mà là trực tiếp lấy ra một khối Lưu Ảnh Thạch, sau đó mang hình ảnh bên trong phóng ra.
Rất nhanh, mọi người liền thấy được Ngụy Quân cùng Lục Nguyên Hạo ở trong nhà tù đối thoại.
Không thể không nói, Lục tổng quản an bài là thật kín đáo.
Có hình ảnh có chân tướng.
Diệu Âm phường rất nhanh liền lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn Ngụy Quân khẳng khái chịu chết trần tình.
Ngụy Quân: “Lục tổng quản, ta không ra, ta muốn ngồi tù đến cùng, ta muốn chờ lên pháp trường.”
Lục tổng quản: “Ngụy đại nhân, ngươi đây lại là ý gì?”
Ngụy Quân: “Liên minh tu chân giả nguyện ý buông tha ta, rõ ràng là không có ý tốt. Bọn họ là muốn giữ ta lại, để thúc đẩy triều đình phân liệt. Chỉ cần ta sống, triều đình tất nhiên sẽ lâm vào tranh đấu đảng phái, do đó tranh thủ thời gian cho liên minh tu chân giả. Ngụy Quân bất tài, tuyệt không vì tính mạng một người mà chậm trễ vận mệnh quốc gia. Vì nước vì dân, xin chém Ngụy Quân.”
Lục tổng quản: “Ta hiểu rồi, vậy chỉ có thể mời Ngụy đại nhân tiếp tục ngồi tù, ta cần hướng bệ hạ đi báo cáo tâm nguyện của Ngụy đại nhân.”
Ngụy Quân: “Đi nhanh đi nhanh, nhất định phải chuyển lời của ta, để hoàng đế biết, muốn khiến Đại Càn an ổn, phải giết chết ta. Tuyệt đối không thể bởi việc nhỏ hỏng việc lớn, vì an nguy một mình ta mà khiến quốc gia rung chuyển, nếu không Ngụy Quân ta muôn lần chết cũng khó chuộc lại.”
...
Hình ảnh chấm dứt.
Nhưng rung động Ngụy Quân mang cho bọn họ vừa mới bắt đầu.
Xem xong đoạn biểu diễn này của Ngụy Quân, rất nhiều người trong Diệu Âm phường trực tiếp cho mình một cái tát đau.
Sau đó, ngay sau đó, không ít người đều từ trong đám người đi ra, hướng Lưu Ảnh Thạch trong tay Lục Nguyên Hạo cúi đầu tạ lỗi.
Bọn họ không phải đang hướng Lục Nguyên Hạo tạ lỗi, mà là đang hướng Ngụy Quân xin lỗi.
“Côn trùng mùa hè không thể nói về mùa đông, là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, xin Ngụy đại nhân thứ lỗi.”
“Ta thế mà nghi ngờ nhân phẩm của Ngụy đại nhân, thật sự là buồn cười. Ta bây giờ mới biết, ta nghi ngờ thật ra không phải Ngụy đại nhân, mà là chính mình yếu đuối. Ta biết mình không làm được những việc Ngụy đại nhân làm được, cho nên ta mới mang Ngụy đại nhân tưởng tượng thành ta yếu đuối, cho rằng hắn cũng không làm được những việc đó, ta chính là người nhu nhược.”
“Miệng nhiều người xói chảy vàng. Ngụy đại nhân cho ta một bài học rồi, Bạch mỗ từ nay về sau không bao giờ tin lời đồn nữa.”
“Ngụy đại nhân, yyds*.”
...
Ngụy Quân tuy không ở hiện trường, nhưng một đoạn ghi hình, vẫn hút fan vô số.
Thậm chí khiến vô số anti fan đổi thành fan.
Nhìn thấy mọi người phản ứng như thế, Lục Nguyên Hạo hài lòng.
Hắn thậm chí khinh thường nhìn thoáng qua tứ hoàng tử sắc mặt tái nhợt, sau đó cười to xoay người rời khỏi.
“Ngụy Quân vĩnh viễn là Ngụy Quân, tiểu nhân vĩnh viễn là tiểu nhân.”
Lục Nguyên Hạo ngửa mặt lên trời cười to đi ra khỏi cửa.
Hắn quyết định chủ ý, sau khi ra ngoài phải đi bái phỏng Minh Châu công chúa và nhị hoàng tử.
Tuy khả năng tứ hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế cơ bản không có, nhưng vì để ngừa vạn nhất, hắn quyết định vẫn cần giao hảo một chút Minh Châu công chúa cùng nhị hoàng tử.
Miễn cho ngày sau hắn bị tứ hoàng tử trả đũa.
Vững một chút, cẩn thận là trên hết.
Lục Nguyên Hạo cảm thấy cách làm của mình không thể bắt bẻ gì.
“Ngụy đại nhân, ngươi biết ta vì ngươi mạo bao nhiêu phiêu lưu không?” Lục Nguyên Hạo lẩm bẩm: “Tứ hoàng tử là có một phần vạn cơ hội giết chết ta đó, ta đối với ngươi thật sự quá tốt rồi.”
Lục Nguyên Hạo rất bội phục mình, vì tình bạn thế mà có thể làm tới một bước này.
Hắn cho rằng mình đã trưởng thành, biến thành một người tốt hơn nữa, linh hồn cũng được thăng hoa.
Tạm không đề cập tới suy nghĩ trong lòng Lục Nguyên Hạo, ở sau khi Lục Nguyên Hạo đi, trong Diệu Âm phường rất nhanh cũng người đi nhà trống.
Tứ hoàng tử vừa rồi nghi ngờ một phen đã bị Ngụy Quân dùng hình ảnh tự vả vào mặt mình, bọn họ cũng không thèm làm bạn với tứ hoàng tử, cho nên đều lựa chọn rời khỏi.
Rất nhanh, chỉ còn lại có tứ hoàng tử cùng tùy tùng của hắn.
Tùy tùng nhìn thấy tứ hoàng tử sắc mặt lúc sáng lúc tối, nghĩ chút, ghé đến bên cạnh tứ hoàng tử an ủi: “Tứ gia, ngài đừng tức giận, Ngụy Quân nói không chừng chính là ngụy quân tử. Hắn xem chuẩn triều đình căn bản không dám giết hắn, cho nên cố ý diễn cho chúng ta xem.”
Tứ hoàng tử nâng tay cho tùy tùng của mình một cái tát, sắc mặt âm trầm dọa chết người: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”
Tùy tùng vẻ mặt vô tội.
Ta không phải thuận ý tứ của ngươi nói sao?
Ngươi sao còn đánh ta?
Tứ hoàng tử nhìn ra ý tứ tùy tùng muốn biểu đạt, nâng tay lại cho hắn một cái tát, mắng: “Ngụy Quân rõ ràng là thật muốn chết, hắn có phải đang biểu diễn hay không lão tử thấy rất rõ ràng.”
Tùy tùng: “...”
Mọi người đều nói gần vua như gần cọp.
Ông chủ này của hắn còn chưa thành vua đâu, sao cũng hỉ nộ vô thường như thế.
Lòng hắn rất mệt.
Nhưng ai bảo tứ hoàng tử mới là ông chủ chứ?