Chương 395. Ta đọc sách ít, ngươi đừng gạt ta (1)
Ta đọc sách ít, ngươi đừng gạt ta (1)
Nhâm Dao Dao tuy đội một cái thiếp lập nhân vật hoàn khố, nhưng hoàn khố cũng không phải không có đầu óc.
Trên thực tế tứ đại hoàn khố có thể vững chân ở kinh thành, ở dưới tình huống thanh danh không tốt vẫn còn chưa bị đánh lão hổ, cũng đã nói lên tứ đại hoàn khố không thiếu đầu óc.
Hoàn khố không não thật sự, có khả năng thành danh một đoạn thời gian, sau đó rất nhanh liền ngã ở trong tay người khác.
Ví dụ như một trong tứ đại hoàn khố ban đầu kia bị Nhâm Dao Dao thế thân.
Đó có thể là một vị danh xứng với thực nhất trong tứ đại hoàn khố.
Đáng tiếc, vấn đề của hắn chính là danh xứng với thực.
Một khắc đồng hồ sau, Ngụy Quân cùng Lục Nguyên Hạo ở trong phòng bên của Nhâm gia gặp được Nhâm Thiên Hành.
Sau khi nhìn thấy diện mạo Nhâm Thiên Hành, hai người đều có chút mắt sáng ngời.
Lục Nguyên Hạo thậm chí thấp giọng nói: “Nhâm đại nhân bộ dạng quá đẹp rồi.”
Ngụy Quân cũng có chút cảm khái: “Lúc trước nghe người khác nói Nhâm đại nhân được xưng 『 kinh thành đệ nhất mỹ nam tử 』, hôm nay vừa gặp mới biết danh bất hư truyền.”
Trách không được Hồ Vương có thể coi trọng hắn.
Chỉ khuôn mặt này, quả thật có tư cách làm trai bao.
Bộ dạng Nhâm Thiên Hành là thật sự đẹp, vô luận nam nữ đều thấy rất ưa nhìn cái loại đó.
Vừa đủ thanh tú, nhưng cũng không làm người ta cảm giác được nét nữ tính.
Đồng thời nhiều năm kiếp sống quan trường nhậm chức Binh bộ, bao gồm từng trải qua chiến trường chém giết, cũng khiến trên người Nhâm Thiên Hành không thiếu khí chất oai hùng.
Bây giờ tuy đã là người trung niên, nhưng cũng chỉ là từ một chàng trai tuấn tú biến thành ông chú có sức quyến rũ.
Đừng nói Hồ Vương, rất nhiều cô nương trẻ tuổi đều rất thích bộ dạng bây giờ của Nhâm Thiên Hành.
Nhâm Thiên Hành thường xuyên được người ta khen tướng mạo của mình, đã quen rồi, nhưng trước mặt Ngụy Quân cùng Lục Nguyên Hạo, Nhâm Thiên Hành vẫn khiêm tốn nói: “Già rồi, một thế hệ người mới đổi người cũ, bây giờ 『 kinh thành đệ nhất mỹ nam tử 』 đã là Ngụy đại nhân.”
Ngụy Quân sửng sốt: “Có chuyện này?”
Hắn quả thật chưa từng chú ý.
Lục Nguyên Hạo gật gật đầu: “Quả thật có chuyện này, Ngụy đại nhân ngươi sau khi đỗ trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố đã khiến rất nhiều người khen ngợi diện mạo của ngươi, về sau ngươi làm được nhiều việc như vậy, trực tiếp phong thần ở trong cảm nhận của rất nhiều dân chúng. Không chỉ là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, bây giờ rất nhiều người đều xưng ngươi là Đại Càn đệ nhất mỹ nam tử.”
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Xem ra ánh mắt người đời là sáng như tuyết nha.”
Không có lấy một chút khiêm tốn.
Lục Nguyên Hạo: “...”
Nhâm Thiên Hành: “...”
Chỉ có Nhâm Dao Dao chưa cạn lời, ngược lại nhìn Ngụy Quân liếm bờ môi đỏ mọng của mình một cái.
Diện mạo này của Ngụy Quân, quả thật khiến nàng có chút thèm.
Cũng rất muốn điều tra một phen.
Không kết hôn cũng được.
Nhưng Ngụy Quân từ khi xuất đạo đến bây giờ vẫn luôn thủ thân như ngọc, rất hiển nhiên không phải loại người phong lưu dễ dãi đó, cho nên Nhâm Dao Dao cũng chỉ có thể mang khát vọng của mình chôn giấu dưới đáy lòng.
Đây là chỗ tốt của thiết lập nhân vật lập vững rồi.
Nói đi phải nói lại, nếu không phải Nhâm Thiên Hành có tiếng si tình, Ngụy Quân có tiếng trai tân, bọn họ thật đúng là không làm được cái đệ nhất mỹ nam tử này.
Không thêm chút thiếp lập nhân vật, làm sao xứng đệ nhất?
Ở dưới điều kiện tiên quyết không có tiêu chuẩn thống nhất, thiết lập nhân vật tốt nhất chính là có khả năng đứng đầu nhất.
Trở lại chuyện chính, Ngụy Quân hôm nay không phải đến buôn bán thổi phồng lẫn nhau với Nhâm Thiên Hành, cho nên hắn rất nhanh đã biểu lộ ý đồ đến.
“Nhâm đại nhân, ta ở lúc điều tra chuyện tương quan chiến tranh vệ quốc, phát hiện ngươi ở trong lúc chiến tranh vệ quốc lui tới có chút quá chặt chẽ với Yêu tộc, có một số việc có thể cần ngươi phối hợp điều tra một phen, hy vọng Nhâm đại nhân có thể hiểu cho.”
Ngụy Quân lựa chọn tiên lễ hậu binh.
Dù sao dựa theo tin tức trước mắt hắn hiểu biết đến xem, việc Nhâm Thiên Hành làm thật ra không dính dáng gì tới tội chết, ít nhất không dính gì tới tội chết của Đại Càn luật.
Cho nên tôn trọng cần thiết vẫn phải cho.
Đây cũng là nguyên nhân Ngụy Quân không cho rằng Nhâm Thiên Hành sẽ bất lợi đối với hắn.
Dù sao Nhâm Thiên Hành lại không có nguy hiểm lớn bao nhiêu, không có đạo lý bất lợi đối với hắn.
Ý đồ đến của Ngụy Quân ở trong dự kiến của Nhâm Thiên Hành, mà Nhâm Thiên Hành thản nhiên, thì khiến Ngụy Quân có chút bất ngờ.
“Ta quả thật lui tới cùng Yêu tộc so với người thường chặt chẽ hơn, bởi vì phu nhân của ta chính là Hồ Vương của yêu đình.” Nhâm Thiên Hành nói.
Ngụy Quân kinh ngạc nhìn về phía Nhâm Dao Dao.
Nhâm Thiên Hành và Hồ Vương là vợ chồng chuyện này khẳng định là bí mật, người biết đến cực ít.
Trước đó, Ngụy Quân bao gồm Lục tổng quản đều là không biết.
Nhâm Thiên Hành thành thật nói cho hắn như thế, chuyện này rõ ràng không bình thường.
Nhâm Dao Dao mang chuyện đã xảy ra ngày hôm qua nói cho Nhâm Thiên Hành?
Nhâm Dao Dao hiển nhiên cũng biết nghi vấn của Ngụy Quân, lắc lắc đầu với Ngụy Quân, ý bảo nàng cái gì cũng chưa nói với Nhâm Thiên Hành.
Nàng chỉ nói với Hồ Vương.
Hẳn là Hồ Vương báo cho Nhâm Thiên Hành.
Quả nhiên.
Nhâm Thiên Hành tự mình giải thích; “Ngày hôm qua phu nhân ta đã liên hệ ta, báo cho biết việc Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân có vấn đề gì cứ hỏi là được, Nhâm mỗ không biết thì thôi, biết sẽ nói hết. Ta khác với Cổ Thu Hác Tống Liên Thành loại quốc tặc này, việc ta làm đều là trải qua lương tâm khảo nghiệm, không thẹn với lòng.”
“Nhâm thượng thư tu là hạo nhiên chính khí?” Ngụy Quân hỏi.
Nhâm Thiên Hành gật gật đầu, chủ động phóng ra hạo nhiên khí của mình.
So ra kém thuần khiết như Ngụy Quân.
Nhưng lượng lớn hơn Ngụy Quân rất nhiều.
Hơn nữa, cảnh giới rõ ràng là đại nho, không có chút dấu hiệu dao động.
Cái này nói lên Nhâm Thiên Hành thật sự cho rằng việc mình làm không thẹn với lương tâm.
Mà hạo nhiên chính khí hắn tu ra cũng tán đồng loại quan điểm này.
Ngụy Quân như có chút suy nghĩ.
Nhưng hắn chưa quên chính sự mình lần này tới.
“Nhâm thượng thư, ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, ngươi có phải từng lén vụng trộm thả tù binh Yêu tộc quân ta bắt hay không?” Ngụy Quân hỏi.
Nhâm Thiên Hành sắc mặt lạnh nhạt, cũng chưa phủ nhận, thản nhiên nói: “Trong lúc chiến tranh vệ quốc ta quả thật từng thả tù binh Yêu tộc quân ta bắt, nhưng không phải là vụng trộm thả, tất cả hành vi này tiên đế đều là biết, bao gồm đương kim bệ hạ cũng biết. Thật ra cũng không phải một mình ta thả tù binh Yêu tộc, mà là tiến hành trao đổi với Yêu tộc. Chúng ta bắt tù binh Yêu tộc, Yêu tộc bên kia cũng có tù binh Nhân tộc chúng ta. Hai bên trao đổi, thời chiến cùng tồn tại, đây là một loại ăn ý không lời.”