Chương 588. Bốn phương loạn chiến, đại kiếp nạn đã tới (3)
Bốn phương loạn chiến, đại kiếp nạn đã tới (3)
Vì những nhà đại nho có lòng với Ngụy Quân đều đã quyết định đi theo Ngụy Quân đến cùng, nên tất nhiên họ sẽ không duy trì thể diện của hoàng tộc.
Bọn họ ước gì hoàng thất bị vạn người phỉ nhổ.
Vì vậy, phiên bản gần với sự thật nhất dần dần bắt đầu được truyền lưu trên phố.
Nguyên bản thanh danh Tiên đế hầu như hoàn mỹ không tỳ vết, cũng bắt đầu xuất hiện tranh luận.
Nếu tin đồn là sự thật, khi xét từ góc độ toàn bộ những hành động mà Tiên đế đã làm cho Đại Càn, thì thiên hạ không có tư cách chỉ trích Tiên đế.
Nhưng không thiếu những người có tư tưởng chính nghĩa và những người thà gãy chứ không chịu cong.
Sự đánh giá của những người này đối với Tiên đế rất tự nhiên phát sinh chuyển biến.
Mà danh tiếng của Tiên đế, cũng tự nhiên xuất hiện tranh luận.
Điều này đã xúc phạm nghịch lân của Càn đế.
Vì thế, thậm chí Càn đế trực tiếp cho vời Ngụy Quân lên điện Thanh Tâm một chuyến, rất thẳng thắn nói với Ngụy Quân: "Ngụy Quân, ngôi vị hoàng đế này của trẫm, là Tiên đế giao cho trẫm."
Ngụy Quân tựa như một kẻ ngốc nhìn Càn đế, hỏi: "Vậy thì sao?"
"Cho nên, trẫm tuyệt không cho phép thanh danh của Tiên đế bị phá hủy." Càn đế trầm giọng nói.
Tiên đế đối với hắn có đại ân.
Hơn nữa là thân ca ca của hắn.
Vô luận về công về tư, Càn đế cũng không nguyện để cho hình tượng Tiên đế sụp đổ.
Xét về mặt đạo lý, Ngụy Quân có thể lý giải tâm tình Càn đế.
Nhưng người này có một vấn đề:
"Liên quan gì đến ta?"
Ngụy Quân lại chưa bao giờ gặp Tiên đế.
Hắn không có cảm tình với Tiên đế.
Cũng không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với thanh danh và hình tượng của Tiên đế.
Càn đế: "... Quả thực buồn cười, chủ nhục thần tử, ngươi không biết sao? Sách Thánh hiền ngươi đọc đi đâu hết rồi? Ngươi còn là một Trạng Nguyên đó."
Ngụy Quân bình tĩnh nói: "Chủ nhục thần tử, ta thật đã học qua, nhưng ta cho rằng Thánh nhân đã sai rồi, điều này đã lỗi thời, ta không tán thành nữa."
Càn đế: "..."
Ngươi giỏi thật.
Ngụy Quân còn bắt đầu trực tiếp nghi ngờ cả Thánh nhân.
Càn đế bỗng nhiên cảm thấy bị Ngụy Quân mắng hai câu ba điều cũng không có gì to tát lắm.
Ngay cả Thánh nhân mà Ngụy Quân cũng không để trong mắt, huống chi hắn chỉ là một Hoàng đế.
Ở trước mặt Thánh nhân, Hoàng đế vốn cũng không có phân lượng gì.
Ở trước mặt Ngụy Quân cũng giống như thế, dù sao cũng đều chướng mắt Ngụy Quân.
Hơn nữa cứ như vậy, hắn đột nhiên cảm giác mình cùng cấp bậc với Thánh nhân.
Ngụy Quân không biết Càn đế đang AQ như vậy, hắn tiếp tục dùng ánh mắt kẻ ngốc nhìn Càn đế, không lưu tình chút nào sắc bén trào phúng nói: "Bệ hạ, ngài cũng không phải không biết chủ trương của ta là cái gì, sao còn có thể trông cậy vào ta sẽ duy trì hình tượng Tiên đế? Phàm là người có đầu óc, cũng sẽ không nói loại lời nói ngu xuẩn này."
Càn đế bị Ngụy Quân chọc giận cho cả người run rẩy.
Chuyện Ngụy Quân mắng mỏ Càn đế như ăn cơm bữa hàng ngày không còn là bí mật, Giám sát ti cũng báo qua với hắn.
Nhưng ban đầu Càn đế chỉ nghĩ đến đó là bởi vì Lục Tổng quản có mâu thuẫn với Ngụy Quân, Lục Tổng quản cố ý khuếch đại lời nói của Ngụy Quân. Cái này chỉ là lục đục giữa thần tử với nhau mà thôi, hắn căn bản không để ở trong lòng.
Nhưng mà hôm nay hắn hoàn toàn ý thức được, Lục Tổng quản không hề sai.
Lục Tổng quản cũng không phải cố ý cấp thuốc nhỏ mắt cho Ngụy Quân.
Ngụy Quân thật sự chính là làm như vậy.
Quả thực buồn cười.
Tôn nghiêm đế vương cửu ngũ chí tôn của hắn ở đâu?
"Ngụy Quân, ngươi làm càn, trẫm là cửu ngũ chí tôn, chân long thiên tử, nhưng ngươi lại có thể bất kính đối với trẫm như thế?" Càn đế tức giận nói.
Ngụy Quân trực tiếp nở nụ cười: "Nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng trên thực tế vẫn chỉ là một cái bao cỏ."
"Ngươi..."
Càn đế tu đạo nhiều năm, vốn tưởng rằng tâm cảnh mình cũng đủ cao minh, thanh tâm quả dục, nhưng mà nghe Ngụy Quân nói như vậy, Càn đế phát hiện mình vẫn không khống chế được thất thố.
"Ta cái gì mà ta? Nếu ngài là thiên tử, thì ta chính là thiên gia."
Ngụy Quân để cho Càn đế chiếm chút tiện nghi.
Thiên Đế là hàng con cháu, tuy bối phận có nhỏ, nhưng điều này thật sự là để cho Càn đế chiếm tiện nghi.
Nếu không, với trình độ và đẳng cấp của Càn đế, hắn thậm chí còn không có tư cách ôm đùi Thiên Đế.
Có nhiều người muốn làm con cháu Thiên Đế lắm.
"Bệ hạ, nếu ngài là đàn ông, liền trực tiếp gọi người giết ta đi, nếu không hình tượng Tiên đế khẳng định không được bảo hộ đâu, Thánh nhân sống lại cũng không cứu được Tiên đế, ta báo cho mà biết."
Ngụy Quân giật dây Càn đế cho hắn một cái chết thống khoái, giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ trở mình hoa lệ.
Nhưng mà...
Càn đế lại một lần nữa không phụ với cái danh bao cỏ.
"Ngụy Quân, không phải là trẫm sợ ngươi, trẫm xem trọng ngươi là nhân tài khó có được, cho nên mới khoan dung đối với ngươi như thế, ngươi cần phải biết ơn trẫm." Càn đế nói.
Ngụy Quân trực tiếp dựng thẳng một ngón tay giữa với Càn đế.
Rác rưởi.
Bản Thiên Đế khiêu khích tới như vậy, ngươi còn không biết thời biết thế sai người mang ta kéo xuống chém.
Vậy ngươi chừng nào mới có thể trở mình?
Còn trông cậy vào Vương Hải giúp ngươi giết chết bản Thiên Đế sao?
Tuy nhiên cũng không phải không có khả năng, vấn đề là Vương Hải không có xung đột lợi ích trực tiếp với bản Thiên Đế nha.
So với sự lớn mạnh của Nho gia, Vương Hải không có nhiều lý do để tiêu diệt Ngụy Quân.
Trừ khi là mệnh lệnh của Càn đế.
Nhưng Càn đế không ra lệnh cho hắn được.
Cho nên Ngụy Quân phát hiện một chuyện, mình chúc phúc Vương Hải, làm không tốt lại trở thành vô dụng.
Nhưng vô luận Ngụy Quân nói như thế nào, Càn đế cũng không chuẩn bị tự mình ra tay.
Vô luận là ngụy đảng trong triều hay là thanh danh trong dân gian của Ngụy Quân, đều đủ để cho Càn đế mất đi ý niệm trực tiếp xử tử Ngụy Quân ở trong đầu.
Ngụy Quân là phải chết.
Nhưng mà không thể chết trong tay hắn hoặc là hoàng tộc.
Đây là ý tưởng của Càn đế.
Vì dầu muối đều không vào được Ngụy Quân, Càn đế có thể thấy rằng hắn thực sự không còn chút mặt mũi nào trước mặt Ngụy Quân.
Sau đó Càn đế chỉ đơn giản gọi Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái đến, yêu cầu họ đi thu phục Ngụy Quân.
"Hai vị ái khanh, Ngụy Quân khư khư cố chấp, tự dưng đi khơi mào mâu thuẫn, bại hoại hình tượng và thanh danh của Tiên đế, tạo cớ cho đám man di Tây đại lục xâm phạm Đại Càn ta. Trẫm bảo hắn, hắn cũng không nghe, chỉ có thể giao cho hai vị ái khanh." Càn đế bất đắc dĩ nói.
Càn đế rất tín nhiệm đối với năng lực của Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái.