Chương 589. Bốn phương loạn chiến, đại kiếp nạn đã tới (4)
Bốn phương loạn chiến, đại kiếp nạn đã tới (4)
Mấy năm nay hắn làm chưởng quầy phủi tay thoải mái, là nhờ có Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái đảm đương văn võ Đại Càn.
Hơn nữa nhiều năm qua như vậy, Đại Càn không chỉ không có phát sinh nhiễu loạn, ngược lại thực lực lại càng vững vàng khôi phục.
Không thể không nói, đây là nhờ có năng lực của Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái.
Hiện tại, tuy thanh danh Ngụy Quân rất cao, nhưng Càn đế cũng không cho rằng năng lực của Ngụy Quân lúc này có thể vượt qua Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái.
Thượng Quan Thừa tướng nghe hiểu ý tứ Càn đế, hắn nhíu mày, đầu tiên là hỏi: "Ngụy đại nhân, chuyện Trần Vạn Lý, chân tướng cuối cùng là như thế nào?"
Ngụy Quân mang những chuyện hắn và Bạch Khuynh Tâm tra được nói với Thượng Quan Thừa tướng.
Thượng Quan Thừa tướng và Cơ Soái nghe xong, sắc mặt đều mười phần hờ hững.
Những chuyện bí ẩn này đối với bên ngoài có thể dẫn phát sóng thần ngập trời, nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, thật ra là chuyện vô cùng bình thường.
Hai người thậm chí còn lờ mờ đoán ra trước đó, khi Ngụy Quân tìm gặp họ, thảo luận nghiên cứu thời kỳ thịnh vượng của Nho gia năm đó, họ đoán rằng vấn đề này có thể không liên quan gì đến Nho gia.
Hiện tại chẳng qua là chứng thực suy đoán của mình mà thôi.
Vô tình nhất là bậc đế vương, Tiên đế làm ra loại lựa chọn này, bọn họ thấy vô cùng bình thường.
Thượng Quan Thừa tướng im lặng một lát, vẫn quyết định phối hợp với Càn đế một chút.
Thật vất vả khiến Càn đế khôi phục tín nhiệm với hắn, trước khi có được bảo dược kéo dài tuổi thọ của cung phụng hoàng thất, Thượng Quan Thừa tướng cũng không muốn xảy ra bất hòa với Càn đế.
Trước hết cứ dựa theo ý của Càn đế.
Dù sao chỉ là nói qua loa ngoài miệng mà thôi.
Nói một đàng làm một nẻo, là thủ đoạn am hiểu nhất của người làm quan.
Mà Thượng Quan Thừa tướng là người đứng đầu trăm quan, hắn lại càng am hiểu chuyện này hơn so với các quan viên khác.
Cho nên Thượng Quan Thừa tướng nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, bệ hạ có một câu nói rất hay, ổn định áp đảo tất cả. Chuyện này nếu phơi bày ra ánh sáng, xác thực có khả năng khiến cho Đại Càn bất ổn, tạo cơ hội cho Tây đại lục, thậm chí châm ngòi cho cuộc chiến tranh vệ quốc lần thứ hai. Nếu mà nói đi đến bước đó, hậu quả rất là thảm thiết."
Thấy Thượng Quan Thừa tướng cũng đồng ý với cái nhìn của mình, trong lòng Càn đế vui vẻ.
"Ngụy Quân, ngươi thấy chưa hả? Thừa tướng và trẫm là có cái nhìn giống nhau." Càn đế chất vấn nói.
Không đợi Ngụy Quân trả lời, Cơ Soái đã lên tiếng trước: "Cái nhìn này là sai."
Càn đế: "..."
Sắc mặt dần dần cứng ngắc.
Ngụy Quân phản đối hắn, hắn đã quen.
Cơ Soái lại cũng phản đối hắn...
Đầu sỏ số một của quân đội Đại Càn, thế mà không một lòng với hắn.
Điều này làm cho Càn đế cực kỳ phẫn nộ.
Tuy trước kia Cơ Soái cũng không có một lòng theo hắn...
"Cơ Trường Không, trẫm biết chiến tranh một khi mở ra, quyền lực nắm trong tay kẻ đứng đầu quân đội như ngươi sẽ được khuếch trương rất nhiều lần, nhưng ngươi không thể vì tranh quyền đoạt lợi, mà hãm Đại Càn rơi vào vòng nguy hiểm." Càn đế tức giận trách cứ.
Đối mặt trách cứ của Càn đế, Cơ Soái trả lời một cách thờ ơ.
Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người của Càn đế, điều ấy cao thấp triều dã đều biết.
Mặc dù Thượng Quan Thừa tướng còn muốn diễn trò, nhưng Cơ Soái ngay cả diễn cũng lười diễn.
Hơn nữa Cơ Soái cũng cho rằng không cần phải làm vậy.
"Bệ hạ, Thừa tướng, ở phương diện đánh trận, hai vị đều là người ngoại đạo. Một khi đã như vậy, hai vị nên nghe nhiều nói ít, để tránh bị người khác chê cười."
Cơ Soái nói cũng rất trực tiếp.
Mặt già Thượng Quan Thừa tướng đỏ lên.
Phương diện hành quân đánh trận, hắn quả thật không am hiểu bằng quản lý nội chính quốc gia.
Nhất là so sánh cùng Cơ Soái, hắn kém quá xa.
Ai cũng có chuyên môn của mình.
Thật ra, nội bộ Nho gia cũng có những kẻ là mầm mống Bán Thánh sở hữu văn võ song toàn.
Nhưng mà tất cả đều chết trong cuộc chiến tranh vệ quốc.
Còn sống sót, tất cả đều nghiêng hẳn về một chuyên ngành, ví dụ như Thượng Quan Thừa tướng.
Cho nên Cơ Soái nói như thế, mặc dù không có nể nang ai, nói có điểm khó nghe, nhưng mà Cơ Soái quả thực có tư cách kiêu ngạo.
"Hiếu chiến tất nguy, vong chiến tất vong. Bệ hạ, ngài một lòng cầu ổn thỏa, nhưng quân đội nếu ổn thỏa lâu dài, sẽ mất đi sự sắc bén. Quân đội muốn cường đại, nhất định phải tắm qua máu lửa, tích lũy kinh nghiệm thực chiến. Chờ đợi không thể đánh bại kẻ địch, bởi vì thời gian là công bình, cũng sẽ không đặc biệt ưu ái Đại Càn.
Từ sau khi cuộc chiến tranh vệ quốc chấm dứt, quân đội Đại Càn chưa bao giờ có một ngày ngơi nghỉ, chúng ta luôn luôn chuẩn bị cho cuộc chiến tranh vệ quốc lần thứ hai, bao gồm luôn cả việc chuẩn bị khai chiến với liên minh người tu chân.
Nhưng mà chuẩn bị thì chuẩn bị, nếu không thể đao thật thương thật đánh một hồi, toàn bộ công tác chuẩn bị đều không có ý nghĩa.
Toàn diện khai chiến, đối với Đại Càn mà nói quả thật quá mức cấp tiến. Nhưng nếu chỉ là xung đột quy mô nhỏ, ngược lại bổn soái cho rằng đã đến thời điểm.
"Quân lính Đại Càn, đã đến lúc một lần nữa nhìn thấy máu tươi." Cơ Soái trầm giọng nói.
Không hề nghi ngờ, phương diện hành quân đánh trận, Cơ Soái mới là hành gia chân chính.
Sau khi hắn quyết định, Thượng Quan Thừa tướng tuyệt đối sẽ không phản đối.
Cái này cũng là sự ăn ý của hai người một văn một võ bọn họ.
Ở phương diện quản lý nội chính quốc gia, Cơ Soái cũng không đi quá giới hạn, cam đoan Thượng Quan Thừa tướng nắm quyền to độc tài ở trong triều, lực át trăm quan.
Mà ở phương diện quân đội, Thượng Quan Thừa tướng cũng mười phần khắc chế, hoàn toàn không có hành vi vươn tay đảo loạn trong quân đội.
Chính là nhờ sự hài hòa này mà mấy năm nay triều đình Đại Càn giữ được sự ổn định, thăng tiến không ngừng.
Hiện tại Cơ Soái lại có quyết định mới, Thượng Quan Thừa tướng cũng không tính phản đối giống như trước đây.
Hắn tự nhận mình ở phương diện này không bằng Cơ Soái, không cần thiết phải khoa tay múa chân bao biện làm thay.
Nhưng mặt mũi Càn đế lại không nhịn được.
Ý tưởng này của Cơ Soái, đã vi phạm ý tưởng nhất quán của hắn.
Càn đế sa sầm mặt hỏi: "Ngươi muốn khai chiến luyện binh quy mô nhỏ, nhưng khống chế quy mô như thế nào? Vạn nhất phát sinh chiến tranh toàn diện, ngươi có chịu nổi trách nhiệm này hay không?"
Cơ Soái thản nhiên nói: "Bệ hạ, cho dù không làm như vậy, Tây đại lục cũng sẽ không phát động chiến tranh toàn diện hay sao? Chúng ta nguyện ý làm đà điểu, nhưng người khác thủy chung sẽ dựa theo kế hoạch của họ tiến hành, chẳng qua là thời gian sớm muộn mà thôi."