Chương 590. Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (1)
Cơ Soái: Có một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh; Ngụy Quân: Ta đến (1)
"Có thể muộn chừng nào thì hay chừng ấy, vạn nhất Đại Càn và Tây đại lục lại khai chiến, lần này liên minh người tu chân và yêu đình không tham dự, vậy chẳng phải chúng ta để cho bọn họ chiếm tiện nghi hay sao?" Càn đế lo lắng nói.
Bằng tâm mà nói, lo lắng này là có đạo lý.
Nhưng mà chân mày Cơ Soái rũ xuống, báo cho Càn đế một tin tức: "Liên minh người tu chân và yêu đình, bởi vì tung tích của Ma Quân cho nên đã chuẩn bị khai chiến với nhau."
Càn đế sửng sốt.
Thượng Quan Thừa tướng liền công nhận tin tức của Cơ Soái: "Xác thực như thế, chính miệng Uyển Nhi nói với ta, chiến tranh của liên minh người tu chân và yêu đình đã hết sức căng thẳng, bọn họ còn lo lắng Đại Càn chúng ta sẽ làm ngư ông đắc lợi."
Cơ Soái thản nhiên nói: "Cho nên bổn soái mới nói, hiện tại Đại Càn cần chiến tranh."
Nếu không liên minh người tu chân và yêu đình sẽ không dễ dàng khơi mào cuộc chiến.
Ngụy Quân nghe đến đó, không khỏi cảm khái chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp.
Ở phương diện hành quân đánh trận, quả thật cái nhìn đại cục của Cơ Soái vượt xa những người khác.
Càn đế vẫn là có chút chần chờ: "Tại sao đột nhiên trở thành như vậy? Bốn phương loạn chiến, chẳng phải là nói..."
Cơ Soái trầm giọng nói: "Không sai, đại kiếp nạn đang đến. Hoặc là nói, đại kiếp nạn đã tới rồi."
Bánh xe lịch sử lại chạy đến điểm cong.
Đối mặt loại tình huống này, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Trong thanh âm Cơ Soái mang theo sát khí lạnh lẽo: "Không có lựa chọn khác, đụng độ ngõ hẹp kẻ dũng thắng. Mong mọi người yên tâm, trước sau như một, một tấc núi sông một tấc huyết, một tấc đất bổn soái cũng phải tranh, dù chết không sờn."
Phán đoán của Cơ Soái, Thượng Quan Thừa tướng tin tưởng.
Quyết đoán của Cơ Soái, Thượng Quan Thừa tướng cũng không nghi ngờ.
Tuy hắn không hiểu biết quân sự bằng Cơ Soái, nhưng hắn hiểu biết Đại Càn hơn so với Cơ Soái.
Nghe được Cơ Soái nói như vậy, sắc mặt Thượng Quan Thừa tướng trở nên mười phần nghiêm túc.
"Cơ Soái, tài chính trước mắt của Đại Càn cũng không dư dả lắm. Nếu là chiến tranh quy mô nhỏ còn có thể tiếp nhận, một khi khai chiến toàn diện, Hộ bộ chống đỡ không được." Thượng Quan Thừa tướng nhắc nhở nói.
Cơ Soái thoáng nhíu mi xuống, sau đó trầm giọng nói: "Dù vậy, chẳng lẽ kẻ địch sẽ cho chúng ta thời gian sắp xếp chuẩn bị hay sao? Buông bỏ ảo tưởng, chuẩn bị chiến đấu đi."
Cơ Soái vẫn cho rằng tâm đà điểu của Càn đế thực buồn cười.
Muốn vạn điều không bỏ sót, cái này đương nhiên là không có sai, nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện vạn điều không bỏ sót?
Cho ngươi thời gian, ngươi có thể phát triển lớn mạnh, chẳng lẽ kẻ địch không thể hay sao?
Lại nói, ngươi không muốn đánh, nhưng kẻ địch lại muốn đánh, vậy ngươi làm sao bây giờ?
Cắt đất cầu hòa?
Thỏa hiệp với liên minh người tu chân, Cơ Soái có thể nhẫn, bởi vì liên minh người tu chân và Đại Càn tuy không phải là bằng hữu, nhưng mà dù sao cũng chung sống với nhau trên cùng một vùng đất.
Từ góc độ nào đó mà nói, mâu thuẫn liên minh người tu chân và Đại Càn có thể coi là nội chiến, vô luận là phe nào chiến thắng, cũng không xem như bị địch quốc đánh bại.
Và so với liên minh người tu chân, thời gian quả thực đứng về phía Đại Càn.
Bởi vì chiến sĩ Đại Càn có tốc độ trưởng thành nhanh hơn so với tu sĩ của liên minh người tu chân.
Nhưng thỏa hiệp với Tây đại lục thì không giống.
Đó là một đại lục xâm lăng một đại lục khác.
Khác nhau về văn hóa, ngôn ngữ, thể chế...
Một khi Đại Càn thỏa hiệp với Tây đại lục, vậy những quân nhân bọn họ đều sẽ vĩnh viễn bị đóng đinh sỉ nhục trong dòng chảy lịch sử.
Đây là mâu thuẫn không thể hóa giải.
Hơn nữa, trước mắt mà xem Tây đại lục có tốc độ tiến bộ nhanh hơn xa so với Đại Càn.
Thấy Càn đế còn đang do dự, Cơ Soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài một hơi, nhắc nhở: "Bệ hạ, từ sau khi cuộc chiến tranh vệ quốc kết thúc đến bây giờ, chúng ta quả thực cố gắng khôi phục nguyên khí, nhưng mà Tây đại lục thì ngay cả cách mạng khoa học kỹ thuật đều đã hoàn thành. Ngài còn tưởng rằng thời gian đang đứng về phía chúng ta hay sao? Thời gian như nhau, Tây đại lục rõ ràng tiến bộ nhanh hơn so với chúng ta. Càng chờ đợi, chúng ta càng có ít cơ hội."
Sắc mặt Càn đế thay đổi.
Tuy trình độ quân sự không bằng Cơ Soái, nhưng hắn vẫn có thể thấu hiểu những lời tâm huyết này của Cơ Soái.
Một trong những lý do quan trọng nhất luôn khiến cho hắn thỏa hiệp với liên minh người tu chân là bởi vì hắn tin rằng thời gian đứng về phía Đại Càn, và tốc độ trưởng thành của các chiến sĩ Đại Càn nhanh hơn nhiều so với tốc độ phát triển của các luyện khí sĩ của liên minh người tu chân.
Nhưng Tây đại lục và liên minh người tu chân lại là tình huống khác nhau.
Sau khi Càn đế trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Ngươi là quân đội đệ nhất nhân, phương diện quân sự Đại Càn lấy ngươi làm chuẩn."
Càn đế có ưu điểm lớn nhất, thấy nên rụt thì sẽ rụt.
Nhưng đối tượng rút đầu cũng có phân chia.
Có một số kẻ là nội tàn ngoại nhẫn, đối ngoại khúm núm, đối nội thì trọng quyền xuất kích.
Càn đế không giống như vậy.
Hắn là trong ngoài như nhau, đối xử bình đẳng.
Sau khi Cơ Soái phân tích cục diện rõ ràng như vậy, Càn đế ngay lập tức chấp nhận rụt đầu, quyết đoán giao quyền lực cho Cơ Soái.
Cơ Soái cũng không có cự tuyệt, ngay cả giả bộ cũng không có làm.
Hắn đã là đệ nhất quân nhân, quân quyền là chuyện mẫn cảm như thế, hơn nữa còn từng bức cung ngay ở trên triều đình.
Thượng Quan Thừa tướng là một quan văn còn có thể nhận được sự tín nhiệm của Càn đế, một lần nữa trở thành tâm phúc Càn đế.
Nhưng hắn làm lão đại quân đội là không có khả năng lấy lại được tín nhiệm, huống chi Càn đế cũng chưa từng tín nhiệm hắn bao giờ, hiện tại càng thêm không có khả năng.
Trừ khi Càn đế ngu xuẩn đến không bằng cả heo.
Cơ Soái cho rằng chỉ số thông minh của Càn đế vẫn cao hơn so với heo nhiều, cho nên hắn cũng lười lãng phí thời gian đi diễn trò.
"Ngụy đại nhân, ngươi chuẩn bị khi nào công bố chân tướng?" Cơ Soái hỏi.
Ngụy Quân trợn trừng mắt, vẻ mặt vô tội mở miệng nói: "Ta nào có muốn công bố chân tướng đâu."
Cơ Soái: "?"
Thượng Quan Thừa tướng: "? ?"
Càn đế: "? ? ?" Ngươi không muốn công bố chân tướng, vậy trẫm đang làm cái quái gì nãy giờ?
Diễn trò với không khí sao?
Càn đế cảm giác mình đã bị vũ nhục.
"Ngụy Quân, ngươi dám khi quân?" Càn đế giận dữ.
Ngươi sớm nói không công bố chân tướng, trẫm cũng sẽ không tốn công cả ngày hôm nay.