Chương 106: Công tâm (2)
* * *
Trong mắt Tô Trầm hiện lên sự đồng tình: “Ta sợ cái này thật sự có chút khó khăn. Bí mật của ta hữu dụng đối với ta, không có nghĩa là hữu dụng đối với ngươi.”
Lâm Nghiệp Mậu không kiên nhẫn nói: “Ngươi không lấy ra, lại làm sao biết vô dụng đối với ta?”
Tô Trầm thở dài: “Vấn đề là ta cũng lấy ra rồi, chính ngươi mắt mù nhìn không ra, ta cũng không có cách nào cả!”
Lâm Nghiệp Mậu giận dữ: “Ngươi dám mắng ta?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta thực không mắng ngươi, ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi. Có thể là ngươi đứng quá cao rồi, đầu óc không đủ dưỡng khí. Nếu không ngươi xuống dưới, khiến chỉ số thông minh ngươi rơi xuống bàn chân tốt xấu có thể lên tới chiều cao của ngươi, cũng khôi phục được một ít trí lực?”
Lâm Nghiệp Mậu nghe xong trước mắt hoa lên, dại ra một phen mới phản ứng lại Tô Trầm là đang mắng mình, đang muốn tức giận, đột nhiên ý thức được cái gì, chỉ vào Tô Trầm, vẻ mặt không dám tin: “Ngươi... Ngươi... Ngươi có thể thấy ta?”
Hắn cúi đầu, nhìn mình.
Trên áo khoác lông điêu, cái lỗ bị cành cây cắt phá rõ ràng có thể thấy được, đó là hắn ở trong hơn mười ngày vừa qua truy tìm không cẩn thận bị cắt nát.
Còn có mình đứng ở cao hơn... Thứ này tuyệt đối không phải dùng tai nghe có thể nghe ra được!
Tô Trầm một lần nữa thở dài: “Ta cũng đã nói, bí mật sớm lấy ra rồi, nhưng ngươi lại mắt mù không nhìn thấy.”
Bắt đầu từ câu đầu tiên “là ngươi” của Tô Trầm, hắn đã chưa từng giấu diếm mình không phải người mù. Dù sao từ khi Tô Trường Triệt phát hiện bí mật của hắn, chuyện Tô Trầm hồi phục thị lực sẽ càng ngày càng dễ dàng truyền bá ra.
Không ngờ tới bây giờ, Lâm Nghiệp Mậu mới phản ứng lại.
Lâm Nghiệp Mậu như bị sét đánh.
Tô Trầm không phải người mù!
Hắn thế mà không phải người mù!
Hắn sao có thể không phải người mù!
Tên khốn kiếp này, hắn lừa toàn bộ mọi người.
Khó trách hắn nói bí mật của hắn người khác không dùng được.
Quả thực không dùng được mà! ! !
Lâm Nghiệp Mậu hầu như muốn ngửa mặt lên trời rít gào.
Mình đuổi theo nhiều ngày như vậy, truy tìm bí mật Tô Trầm cường đại, bây giờ rốt cuộc đã biết, lại phát hiện hoàn toàn không có ý nghĩa đối với mình.
Hoàn toàn không có ý nghĩa!
Lâm Nghiệp Mậu quả thực sắp điên rồi.
Tô Trầm lại mặt đầy đồng tình nhìn hắn: “Ta buồn bực, lấy chỉ số thông minh như ngươi, sao còn có thể nghĩ đến ta có bí mật? Chuyện có liên quan trên thân ta có bí mật, không phải tự ngươi nghĩ đến chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Nghiệp Mậu dại ra, giật mình nhìn mình, Tô Trầm biết, mình đoán đúng rồi.
“Là Lâm Tịnh Hiên kia?” Tô Trầm lại hỏi.
Tròng mắt Lâm Nghiệp Mậu nhìn Tô Trầm quả thực sắp nhảy ra khỏi hốc mắt.
“Xem ra ta lại đoán đúng rồi.” Tô Trầm gật gật đầu: “Trách không được ngươi sẽ đột nhiên chạy tới tìm ta làm phiền, thì ra là bị người ta lợi dụng.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Nghiệp Mậu chấn động.
Tô Trầm khinh thường nhìn hắn: “Ta nói ngươi bị người ta lợi dụng, ngu xuẩn. Vốn, ngươi nếu tự mình tới đây, ngươi cho dù giết ta, cũng không có người nào biết, cũng không cần lo lắng hậu quả gì, có chỗ tốt gì cũng đều là của ngươi. Nhưng ngươi lần này đến, còn có Lâm Tịnh Hiên biết. Ngươi có biết cái này ý nghĩa điều gì không? Ý nghĩa ta nếu là đã chết, ngươi liền có điểm yếu rơi vào trong tay hắn... Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, Lâm gia hoặc Tô gia có thể ngồi xem chúng ta giết lẫn nhau chứ?”
Trong lòng Lâm Nghiệp Mậu cả kinh.
Đúng vậy, hành tẩu ở Thâm Hồng, bị hung thú giết chết là một chuyện, bị người ta giết chết lại là một câu chuyện khác.
Nếu Lâm Nghiệp Mậu chỉ là tự mình đến giết, tất cả đều dễ xử lý.
Nhưng hắn là nghe Lâm Tịnh Hiên xúi giục đến đây, điều này ý nghĩa Lâm Tịnh Hiên biết bí mật của hắn. Nếu hắn thực từ chỗ Tô Trầm đạt được lợi ích gì, Lâm Tịnh Hiên cũng có quyền được một phần.
Ngược lại...
“Ngược lại, nếu ngươi đã chết, tương tự có lợi với hắn. Địa vị hắn hẳn là ở dưới ngươi nhỉ? Nếu ngươi chết rồi, hắn hẳn là có thể lên một tầng nữa.” Tô Trầm tiếp tục nói.
Lâm Nghiệp Mậu nghe xong liên tục phát run.
Hắn hoàn toàn không ngờ Lâm Tịnh Hiên còn có loại tâm tư này, không dám tin, liên tục lắc đầu: “Không phải như thế, ngươi nói bậy! Hắn là huynh đệ của ta!”
Tô Trầm lắc đầu: “Tin tưởng ta, ta biết cái gì gọi là huynh đệ. Mấy năm nay đối nghịch với ta đều là huynh đệ. Tô gia không sạch sẽ, Lâm gia cũng không tốt đến đâu. Quạ đen khắp thiên hạ, đều là đen giống nhau.”
Lâm Nghiệp Mậu đã nghe tới mức tay chân lạnh lẽo.
Hắn đằng đằng sát khí tìm đến Tô Trầm, lại bị Tô Trầm nói mấy câu đã đả kích mất hết ý chí chiến đấu.
Toàn bộ lực chú ý đều bị Tô Trầm hấp dẫn, hoàn toàn chưa chú ý tới động tác nhỏ của Cương Nham.
Thấy hắn như vậy, Tô Trầm hứng thú rã rời: “Vốn cho rằng có đối thủ tốt tới, không ngờ lại là tên ngu. Chỉ vậy cũng có thể được gửi vào Cố gia làm hạt giống, là dựa vào ông già đi vào? Phụ thân ngươi là Lâm Hưng Vinh hay là Lâm Hưng Diệu?”
Lâm Hưng Vinh Lâm Hưng Diệu đều là con của Lâm Viễn Sơn, địa vị như Tô Thành An Tô Khắc Kỷ ở Tô gia.
Hắn vừa nói ra lời này, trên mặt Lâm Nghiệp Mậu lập tức hiện ra một mảng nổi giận, lại không đáp lời phủ nhận.
Thấy hắn như vậy, Tô Trầm liền biết mình lại một lần nữa đoán đúng.
Lắc đầu thở dài nói: “Quả nhiên là như thế, trách không được không có đầu óc, còn kiêu ngạo, thì ra chỉ là tên nhị thế tổ.”
Lâm Nghiệp Mậu phẫn nộ rống to: “Tô Trầm, ngươi dám xem thường ta?”
Tô Trầm lắc đầu: “Vốn không khinh thường ngươi, cho nên ta còn đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi, chuẩn bị vài chiêu chuẩn bị ở sau, làm sẵn chuẩn bị khổ chiến. Nhưng bây giờ xem ra, những chuẩn bị này là uổng phí... Ngươi quả thực quả thực chính là phế vật, đối phó ngươi một chiêu là đủ.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Nghiệp Mậu giận dữ: “Ta làm thịt ngươi!”
Nói xong đã lấy ra trường kiếm, lăng không bay xuống, đồng thời trên trường kiếm nổi lên một vòng ánh sáng màu máu, hướng Tô Trầm chém tới.
Giờ khắc này, hắn đem toàn bộ tinh thần đều tập trung ở trên người Tô Trầm.
Nhưng ngay cùng lúc hắn bay xuống, dưới đất chợt bay lên đất cát.
Một con thiết giáp trùng thật lớn từ bên dưới lao lên, hung hăng húc về phía Lâm Nghiệp Mậu.
Lần này biến cố tới đột ngột, Lâm Nghiệp Mậu hoàn toàn chưa có phòng bị, chỉ có thể nỗ lực đưa kiếm về đỡ, đồng thời vận chuyển Yên Xà bộ pháp né tránh. Lại thấy trong mắt Tô Trầm lưu chuyển hào quang, tâm trí Lâm Nghiệp Mậu đau xót, trước mắt đã hoa lên.
Ngay sau đó, Thực Kim Trùng, Cương Nham mặc dong kim chiến giáp, còn có Tô Trầm đồng thời lao tới, từ ba phương vị hung hăng lao vào trên người hắn.
Lâm Nghiệp Mậu như cái bánh có nhân, bị hai người một trùng húc một lần như vậy, tròng mắt trợn trắng, ngất ngay tại chỗ.
Rơi xuống đất.