Chương 113: Lựa chọn (2)
* * *
Tô Trầm cười: “Chỉ bằng con quỷ nghèo đó, một cây kiếm nát, một tấm gương nát, mấy khối nguyên thạch, gia sản toàn thân cộng lại cũng không bằng một đôi giày dưới chân ta, cũng đáng ta mưu tài hại mệnh?”
“Nói như vậy ngươi thừa nhận ngươi từng gặp nó?”
“Ta cũng chưa nói chưa từng gặp mà, ta thậm chí còn biết hắn ở đâu, ta cam đoan với ngươi, hắn sống rất khỏe mạnh. Vấn đề là...” Tô Trầm buông hai tay: “Rốt cuộc ai mưu tài ai! Lâm nhị đương gia, chuyện này không nói rõ ràng, ta chỉ sợ không thể đem người cho ngươi đâu.”
Tô Trường Triệt trước sau không nói chuyện rốt cuộc lên tiếng: “Trầm nhi lời này có lý. Nó đã thừa nhận biết tung tích lệnh tôn, hơn nữa không có lo lắng về an toàn, như vậy kế tiếp, chúng ta vẫn là nói xem bọn nó là chạm mặt như thế nào đi?”
Vốn Tô Trường Triệt vẫn luôn lo lắng Tô Trầm giết Lâm Nghiệp Mậu rồi, như vậy mà nói, Tô gia tuyệt đối sẽ rất bị động. Cho dù Tô Trầm chứng minh là đối phương tới giết mình như thế nào nữa cũng vô dụng, dù sao chết không đối chứng.
Nhưng vừa nghe Tô Trầm nói Lâm Nghiệp Mậu còn sống, hơn nữa sống rất khỏe mạnh, lập tức sự tự tin tăng vọt, muốn bắt chẹt ngược lại Lâm gia. Cháu nội ngươi ù ù cạc cạc chạy đi giết cháu nội ta tính là ý tứ như thế nào?
Nói trắng ra lão vẫn là tập tính không bắt được thỏ không thả ưng, vừa nghe Lâm Nghiệp Mậu không có việc gì liền nhảy ra, lúc trước lại ngay cả cái rắm cũng không đánh.
Cái này gọi là bản tính.
Người tính cách như lão, vĩnh viễn chỉ làm chuyện dệt hoa trên gấm, không làm chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ngay cả cháu nội nhà mình cũng không ngoại lệ.
Nhưng không thể phủ nhận, cho dù là dệt hoa trên gấm, cũng rất có ý nghĩa.
Thời khắc này nghe xong Tô Trường Triệt nói, Lâm Viễn Kiều bị nghẹn: “Có cái gì phải nói, đem người giao ra đây, chỉ cần không có việc gì, ta lập tức dẫn người đi.”
Tô Trường Triệt cười lạnh: “Ngươi thật hay, cho rằng Tô gia ta là nơi nào, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Đã muốn hại cháu nội ta, thì như thế nào cũng phải cho Tô gia ta một câu trả lời công bằng.”
Lâm Viễn Kiều nóng nảy: “Hắn nói là Nghiệp Mậu hại hắn là được sao? Tất cả đều là lời một phía của hắn.”
Tô Trầm đã từ từ nói: “Chúng ta đều biết, trên đời có nguyên kỹ là có thể phát hiện nói dối. Tuy không nhiều người biết, nhưng ta biết mấy người như vậy. Chỉ cần cho ta vài ngày, ta có thể đem người này mang đến. Đến lúc đó ai thật ai giả, hỏi chút là biết.”
Phát hiện nói dối là thượng cổ Áo thuật, Tô Trầm ở trong nguyên kỹ lúc trước Dạ Mị cho hắn đã từng thấy.
Cho nên hắn biết, Vĩnh Sinh Điện Phủ nhất định có nhân tài như vậy.
Lâm Viễn Kiều hiển nhiên cũng biết quả thực có loại nguyên kỹ này, lập tức hoảng hốt.
Sắc mặt đại biến, đột nhiên mặt đầy ý cười nói: “Mấy vị cần gì phải thế. Ta tin tưởng trong đó nhất định có gì hiểu lầm, có một số việc nói ra không phải được sao.”
Đường đường Phích Lịch Hỏa lập tức ăn nói khép nép, trái lại cũng hiếm thấy.
Tô Trường Triệt đang muốn nói chuyện, Tô Trầm đã nói: “Cho nên ta nói, quý phương rốt cuộc lựa chọn một loại đáp án nào. Đường, đều là tự mình chọn.”
Mắt Lâm Viễn Kiều sáng lên: “Tất nhiên là loại đầu tiên!”
Lão rốt cuộc hiểu ý tứ Tô Trầm.
Thì ra bậc thang sớm đã dựng sẵn cho lão, lại cứ phải sau khi lộ hết bài tẩy mới biết được.
Tô Trầm cười nói: “Nói như vậy, Lâm nhị đương gia là cho rằng, ta cùng Nghiệp Mậu huynh là bạn bè?”
“Đó là tất nhiên!” Lâm Viễn Kiều nói khẳng định: “Giữa bạn bè, sao có thể gia hại lẫn nhau chứ, sẽ chỉ giúp nhau!”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Trầm gật đầu: “Ngày trước ta cùng Nghiệp Mậu huynh gặp nhau, nói chuyện rất vui, vừa thấy như đã quen từ lâu. Cho nên ta đã mời hắn đi Tô phủ ta làm khách ba ngày, ba ngày sau, hắn sẽ trở về Lâm gia.”
“Ba ngày sao? Không có vấn đề!” Lâm Viễn Kiều tự nhiên không có khả năng cứng rắn ép hắn giao người ngay bây giờ, chỉ cần ba ngày sau có thể trở về đầy đủ là tốt rồi.
Ngẫm lại không yên tâm, lại bồi thêm một câu: “Ta tin tưởng, Nghiệp Mậu nhất định sẽ bình an vô sự.”
“Đó là tất nhiên. Chính cái gọi là có qua có lại, ta mời Nghiệp Mậu đến Tô phủ ta tụ tập chút, hắn cũng mời ta đi vườn thú Lâm phủ đi dạo.”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Viễn Kiều trợn mắt.
Lão rốt cuộc hiểu Tô Trầm có ý tứ gì.
Trả giá thả Lâm Nghiệp Mậu, là để hắn đi vườn thú Lâm phủ!
Trở lại Tô phủ, Tô Trầm đi trước gặp Đường Hồng Nhị một chuyến, hỏi tình huống gần đây, xác nhận trong thời gian mình không có mặt không xảy ra vấn đề gì nữa, lúc này mới yên tâm.
Sau khi Tô Phi Hổ làm chủ, không khí Tô phủ sửa đổi hẳn, hôm nay người Tô phủ đã không nhằm vào Tô Trầm như ban đầu nữa.
Thật ra không có Tô Phi Hổ chống đỡ cũng không dám.
Đó là loại người đánh chết kẻ dưới, hủy dung di nương, dám đối nghịch với phụ thân mình, ra vào Thâm Hồng sơn mạch ba lần.
Nếu nói ngay từ đầu còn có đui mù, vậy theo những việc này trong mấy năm nay, đã sớm không ai dám phân cao thấp với Tô Trầm.
Sau khi vấn an mẫu thân, Tô Trầm về thẳng Trần La viện.
Minh Thư và Chu Hoành thấy Tô Trầm trở về tất nhiên là cực vui vẻ, Tô Trầm kiểm tra một phen việc tu hành của hai người.
Minh Thư vừa mới bắt đầu tu hành, bây giờ chỉ là Đoán Thể tầng một, tiến triển không lớn. Ngược lại Chu Hoành, hắn vốn từng luyện, chỉ là vẫn luôn thiếu pháp môn tu hành tốt, lại thêm mấy năm trước chịu khổ bị cách chức, dinh dưỡng theo không kịp, cho nên vẫn luôn kẹt ở Đoán Thể tầng tám. Ở sau khi Tô Trầm cho hắn phép tu luyện cùng một số tiền, thực lực Chu Hoành tiến bộ nhanh chóng, thế mà ở trước đó không lâu đột phá đến tầng chín.
Tô Trầm cảm thấy hài lòng, cổ vũ hắn vài câu, tỏ vẻ chờ sau khi Chu Hoành thành tựu Dẫn Khí, sẽ truyền hắn mấy môn nguyên kỹ, làm cho Chu Hoành kích động không thôi.
Dặn dò xong bảo hai hạ nhân đi xuống, Tô Trầm trở lại phòng mình, lúc này mới nói: “Được rồi, người đều đã lui, ngươi có thể đi ra.”
Bóng người Dạ Mị lặng yên xuất hiện.
Vẻ mặt nàng chấn động nhìn Tô Trầm: “Liễm tức thuật (thuật thu liễm hơi thở) của ta đã đại thành, khi ẩn nấp trong bóng đêm tuyệt đối không có một chút tiếng tim đập, ngay cả nhiệt độ cơ thể hơi thở cũng bị ngăn cách, người sáng mát cũng không thể phát hiện, ngươi là phát hiện như thế nào?”
Tô Trầm chậm rãi trả lời: “Ồ, mỗi lần ta trở về, ngươi gần như đều sẽ ở trong phòng ta chờ ta, cho nên vừa rồi ta chỉ tiện mồm gọi một tiếng, cũng chỉ là tùy tiện thử, không ngờ ngươi thật sự có mặt.”
“Ngươi...” Dạ Mị suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, Dạ Mị lúc này mới nói: “Khí tức nguyên trên thân ngươi lại nồng đậm thêm chút, xem ra thực lực tăng lên không ít.”