Chương 119: Làm khách (Hạ)
* * *
Lần này ra tay sạch sẽ lưu loát, mọi người nhìn đều ngẩn ngơ.
Quan trọng nhất là, thủ pháp này mọi người đều cực quen thuộc.
Ngay cả Cố Khinh La cũng hô lên: “Phi Hoa Thủ?”
Tô Trầm sử dụng, lại là Cố gia Phi Hoa Thủ, lại bị hắn ép vào đặc điểm của Lôi Âm Đao, uy lực tăng vọt, dẫn tới chỉ một đòn đã khiến Lâm Thiếu Phong kia ngã xuống đất, nhất thời vậy mà không có sức dậy nữa.
Tô Trầm to mồm không ngượng, mỉm cười đáp: “Ta cùng với Nghiệp Mậu là bạn tốt.”
Cố Khinh La không nói gì, nhưng cũng hiểu ý tứ Tô Trầm.
Hắn chính là mượn cơ hội này, đem tội danh tuyệt học Cố gia truyền ra ngoài bố trí trên đầu Lâm Nghiệp Mậu.
Tuyệt học Cố gia, chủ yếu dựa vào huyết mạch truyền thừa, cho nên Tô Trầm cho dù học, không có huyết mạch hậu quả cũng không phải nghiêm trọng bao nhiêu.
Nhưng không nghiêm trọng là một việc, để đối đầu học là lại một câu chuyện khác.
Thời khắc này mắt thấy Tô Trầm dùng ra Phi Hoa Thủ, lập tức tình cảm quần chúng trào dâng.
Lại có một người nói: “Tô Trầm, ta chiến với ngươi một trận!”
Đã lao tới.
Tô Trầm xoay người tương ứng, bên tai vang lên Cố Khinh La nói chuyện: “Hắn tên Lâm Dư, con Lâm Phong Tiếu, sở trường về Phục Hổ Quyền, Hàn Quang Kiếm.”
Cố Khinh La vừa giới thiệu xong, đã nghe một tiếng ‘Phành’.
Bàn tay Tô Trầm đã đặt ở ngực Lâm Dư, một chưởng đem hắn đánh bay ra ngoài.
Lần này chân đạp liên hoàn, tiến thối thong dong, dùng rõ ràng là Yên Xà Bộ, thoải mái né tránh Lâm Dư công kích, thuận tay một chưởng đem gã đánh bay.
Đám người Lâm gia thấy nhất thời đều ngây ngốc.
Cố Khinh La đã vỗ tay cười nói: “Tốt tốt tốt, lần này Yên Xà Bộ dùng đẹp đấy. Tô tứ thiếu quả nhiên kỳ tài ngút trời, khó trách Lâm Nghiệp Mậu thân thiết với người quen sơ như ngươi, muốn đem Yên Xà Bộ này cùng Phi Hoa Thủ truyền cho ngươi.”
“Khốn kiếp! Đây là bí mật bất truyền của Cố gia, há cho phép ngươi đến học trộm!” Lại một gã con em Lâm gia lao ra, đánh về phía Tô Trầm.
Tô Trầm liên tục lui, nhắm mắt lắng nghe.
Cố Khinh La nói: “Hắn là Lâm Thiếu An, ca ca của Lâm Thiếu Phong, thực lực mạnh hơn đệ đệ một đoạn đấy.”
Vừa vặn Lâm Thiếu An lúc này lao tới bên cạnh Tô Trầm.
Tô Trầm tùy tay vung lên, một đống xúc tu không khí đã rậm rạp vươn ra, trói chặt Lâm Thiếu An.
Lâm Thiếu An nào từng gặp cảnh này, chấn động, muốn giãy dụa lại không giãy thoát được.
Tô Trầm đã như gió bay tới, hướng ngực Lâm Thiếu An nhấn một cái, vặn, lại ném đi.
Lâm Thiếu An đã lại lần nữa bay lên, lại là trực tiếp bị ném cho đám con em Lâm gia phía sau.
Một đám người đồng thời đi lên đón, chỉ nghe ‘Ầm’ một tiếng, thế mà lại bị đụng ngã năm sáu người.
Ánh mắt Cố Khinh La sáng ngời, vỗ tay nói: “Hảo thủ pháp, thế mà đem Phi Hoa Thủ của Cố gia ta dùng đến trên thân người, đem người ta coi thành ám khí đánh ra, đáng đánh, đánh hay lắm!”
Lại không lộ tẩy bắt đầu khen Tô Trầm.
Trong cái giơ tay nhấc chân, liên tục đánh bại ba người, khiến cho đám con em Lâm gia cũng không xuống đài được.
Lúc nào đó trong lòng Lâm Nhạc Hàn đột nhiên dâng lên cái ý nghĩ, sẽ không là Tô Trầm ở Tô gia nghiền áp không có ý nghĩa, chạy đến Lâm gia mở chiến trường mới, lại đem toàn bộ mọi người nghiền áp một lần chứ?
Đương nhiên ý tưởng này cuối cùng chỉ đảo quanh ở trong lòng, không dám nói ra.
Có người rốt cuộc không kiềm chế được hô lên: “Cố nhị tiểu thư, Tô Trầm dùng là Phi Hoa Thủ cùng Yên Xà Bộ của Cố gia, chúng ta cũng là đang tỏ bất bình cho ngươi mà đấu với hắn, sao ngươi còn nói chuyện giúp hắn?”
Cố Khinh La trợn trừng mắt: “Cố gia tam tuyệt tuy là bí kỹ, lại bí ở huyết thống, không ở công pháp, bằng không cũng sẽ không truyền cho Lâm gia. Lại nói, là người Lâm gia các ngươi đem bí kỹ Cố gia ta truyền cho người ngoài, muốn tính sổ, ta cũng nên tìm Lâm gia ngươi tính sổ mới đúng. Ân oán của các ngươi và Tô Trầm ta mặc kệ, ta bên này, trái lại quả thực muốn tìm các ngươi đòi câu trả lời.”
Được, ngươi không nói còn tốt, vừa nói vậy, Cố Khinh La dứt khoát tìm bọn họ đòi câu trả lời.
Một đám con em Lâm gia ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, lại không biết nên nói cái gì.
Vẫn là Tô Trầm cười nói: “Cố gia tam tuyệt này, mặc kệ các ngươi là muốn hay là không muốn, ta cũng đã học hai loại trong đó. Nếu có ai không phục, có thể tới tìm ta làm phiền, ta đều tận lực bồi tiếp.”
Mọi người nghe xong oán giận.
Làm như vậy, chẳng khác nào nói Cố Khinh La chỉ có thể tìm Lâm gia làm phiền, không thể tìm Tô Trầm làm phiền.
Muốn giải quyết Tô Trầm, vẫn phải tự mình đến.
Nhưng Tô Trầm này thực lực quả thực mạnh, hắn là nguyên sĩ, không phải nguyên sĩ khẳng định không cần đánh với hắn, mà mười sáu tuổi trở xuống đến cấp bậc hiện tại lại chỉ có ba người Lâm Thư Nguyệt Lâm Tịnh Hiên Bạch Cách.
Bạch Cách chưa tới, cho nên cũng chỉ có Lâm Thư Nguyệt và Lâm Tịnh Hiên.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía hai người bọn hắn.
Cố Khinh La cười nói: “Tịnh Hiên huynh, không bằng ngươi đánh với Tô công tử một trận? Nếu ngươi có thể thắng, chuyện lén truyền tuyệt học Cố gia, ta sẽ không so đo với Lâm gia. Nhưng nếu thua...”
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn Lâm gia ngươi Bái Nguyệt Thiềm Thừ.”
Sắc mặt Lâm Tịnh Hiên hơi khó xử.
Tô Trầm thản nhiên nói: “Nếu là Lâm huynh không có nắm chắc, thì cược mười chiêu cũng được. Nếu mười chiêu qua đi, ta còn chưa thể đánh bại Lâm huynh, coi như ta thua đi.”
Cái gì?
Mười chiêu đánh bại Lâm Tịnh Hiên?
Ngươi cho rằng hắn là mấy tên phế vật lúc trước sao?
Toàn bộ mọi người đồng thời giận dữ.
Tuy như thế, Lâm Tịnh Hiên lại vẫn lắc đầu, hắn nói: “Không phải ta không dám, thật sự là chuyện này ta không làm chủ được.”
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến: “Đánh với hắn.”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên áo bào xanh lơ đứng ở xa xa.
“Đại bá phụ!”
Một đám người ùn ùn gọi bá phụ dượng.
Người tới chính là người làm chủ Lâm gia bây giờ, Lâm Hưng Vinh.
Nhìn Tô Trầm, Lâm Hưng Vinh nói: “Ta cũng muốn xem xem, một người mù, rốt cuộc dựa vào cái gì khẩu khí lớn như vậy, lại kiêu ngạo như thế. Một con Bái Nguyệt Thiềm Thừ mà thôi, Lâm gia ta vẫn dám thua.”
“Vâng!” Được lệnh Lâm Hưng Vinh, dũng khí của Lâm Tịnh Hiên tăng vọt, trong ánh mắt nhìn Tô Trầm chợt lóe sát ý.
Mười chiêu đánh bại ta? Cho rằng ta là Lâm Nghiệp Mậu tên ngu ngốc kia sao?
Cuồng vọng như thế, nhất định phải khiến ngươi biết tay.
Lâm Tịnh Hiên nghĩ, dưới chân đã đạp Yên Xà Bộ, bước đi như gió, mơ hồ như khói, không cầu có công, trước cầu không tội, lại là một tác phong đóng vững đánh chắc, Lâm Hưng Vinh nhìn cũng âm thầm gật đầu tán thưởng.
Không có huyết mạch, Lâm Tịnh Hiên luận sức bùng nổ có lẽ kém Lâm Nghiệp Mậu chút, nhưng làm người trầm ổn, làm việc có mức độ, khi chiến đấu cũng không dễ mắc lỗi.
Chỉ cần không xuất hiện sai lầm, một người mù như Tô Trầm muốn nhanh chóng chiến thắng hắn gần như không thể.