Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 138: Khiếp sợ (1)

Chương 138: Khiếp sợ (1)



* * *

Người áo đen kia phát ra tiếng rít thê lương, đao thế chém chéo, bổ ra một làn sóng đen âm trầm hắc ám tà dị.
Hắn rốt cuộc dùng ra nguyên kỹ của mình.
Oành!
Tiếng nổ thật lớn vang lên.
“A!” Trong sóng xung kích, thích khách đồ đen thét chói tai bay ra.
Tiếp theo là một quả cầu lửa cực lớn ầm ầm ném tới.
Đoản binh giao tiếp nhanh chóng sắc bén qua đi, rốt cuộc đến thời khắc đôi bên thể hiện thần thông.
Người áo đen kia phản ứng cũng thật sự nhanh, đang ở giữa không trung thế mà còn có thể khống chế thân thể của mình, thân thể như rắn vặn vẹo, thế mà tránh thoát lần quả cầu lửa oanh tạc này.
Ngay sau đó mấy chục cái xúc tu quấn về phía người áo đen, hắc đao trong tay người áo đen liên tục chém, dưới thủy triều gió màu đen, xúc tu không khí bị chặt đứt dễ dàng. Nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc đau đớn, lập tức biết không ổn, thân thể cứng ngắc từ không trung rơi xuống, chính là đã trúng Tinh Thần Chi Nhãn.
Tô Trầm đã đạp Yên Xà Bộ xông lên, chiến đao vung ra một luồng khí cuồng bạo, phát ra tiếng sấm sét oành đùng đùng chém về phía đối thủ.
Tuy chỉ là một đòn bình thường, nhưng một đao này ngưng tụ lực lượng Tín Phong Lưu Thể Thuật, lực Lôi Âm Đao thêm vào, uy lực vẫn không thể xem nhẹ, một khi đánh trúng, cũng đủ đem người áo đen kia chém thành hai nửa.
Thời khắc nguy cấp, người áo đen kia đột nhiên hét lên một tiếng, thân hình ở nháy mắt nhạt đi, thế mà như dung nhập trong bóng đêm vô tận.
Chiến đao của Tô Trầm xẹt qua, lại cảm giác mình cái gì cũng chưa cắt được, cứ như vậy từ thân thể đối phương xuyên qua.
Người áo đen kia đã ‘Xoẹt’ hoàn toàn biến mất, ẩn nấp trong bóng đêm.
“Muốn chạy?” Tô Trầm nghiêng tai lắng nghe một phen, đột nhiên vung tay, lại một bầu rượu bay ra, hướng về chỗ trống không trong bóng đêm.
Vụ nổ mãnh liệt lại lần nữa bùng nổ, lửa như bão táp phóng lên cao, theo đó là một bóng người màu đen.
“Ngao!” Từ khi chiến đấu tới nay bóng người màu đen lần đầu phát ra tiếng kêu thống khổ, không kịp rơi xuống đất đã hướng ra phía ngoài bay đi.
Tô Trầm lấy một quả cầu lửa lớn ném tới: “Lưu lại điểm rồi đi!”
Bóng người màu đen kia ở không trung liên tục né tránh, hiển nhiên căn bản không muốn cho đối thủ cơ hội.
Nhưng chờ đợi hắn lại là xúc tu không khí vung vẩy chung quanh.
Đợi hắn chặt đứt xúc tu không khí, lại là một đống lá cây dưới Phi Hoa Thủ, uy thế cũng không nhỏ, tiếp theo Tinh Thần Chi Nhãn của Tô Trầm đã gần như lại có thể vận dụng.
Luận đến đánh đêm và vật lộn cận thân, người áo đen kia tuyệt không ở dưới Tô Trầm, nhưng một khi kéo giãn khoảng cách đấu nguyên kỹ, người áo đen liền rõ ràng kém Tô Trầm một đoạn, bị Tô Trầm điên cuồng oanh tạc đánh cho sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc kêu lên: “Cho ngươi!”
Giơ lên ngọc bài trong tay.
Tô Trầm vận lên phương pháp cướp đoạt hướng tới ngọc bài, ngay tại nháy mắt điểm trúng ngọc bài, đao trong tay người áo đen đột nhiên ánh đao tăng vọt, đâm thẳng vào bụng Tô Trầm.
Lần biến hóa đột ngột này, người áo đen đắc ý vô cùng: “Chết cho ta!”
Lại nghe phành phành phành một đợt tiếng vang hỗn loạn, dưới hắc đao, tất cả là tiếng vòng bảo hộ vỡ tan, lại không chỉ một tiếng. Từng cái vòng bảo hộ tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở trên thân đối thủ, một đao chí ở nhất định phải thành công của mình thế mà không cách nào phát huy hiệu quả.
“Tại sao có thể như vậy?” Người áo đen chấn động.
Đáp lại hắn là một quả cầu lửa lớn đánh tới trước mặt.
“A! Ta nhớ ngươi rồi đó!” Người áo đen kêu thảm bay lên, bóng người ở không trung liên tục lóe lên mấy lần, lại lần nữa biến mất, chỉ còn lại lời hung hăng cuối cùng quanh quẩn ở trong không khí.
Người áo đen chung quy đã chạy, chỉ để lại cho Tô Trầm cao tới mười sáu điểm.
Nhưng với Tô Trầm mà nói, thật sự khiến hắn khó quên vẫn là trận chiến đấu hung hiểm này. Đây là một lần chiến đấu hung hiểm nhất từ khi hắn tiến vào trường thi tới nay trải qua, đối thủ từng chiêu áp sát yếu hại, hoàn toàn không nương tay, nói cách khác, nếu hắn phản ứng chậm chút, thì đã là người chết.
Tô Trầm không biết người áo đen này có phải mỗi lần ra tay đều như thế hay không, nhưng hắn biết trong trường thi là cho phép có người chết.
Con đường tu luyện chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, có gian nan, có khốn khổ, càng có vô số phiêu lưu. Đã là chiến đấu, thì không tránh được sẽ có thương vong, nếu ngay cả cái này cũng không cho phép, cũng không cần đánh nữa.
Có lẽ chính là vì lý niệm này, mặc dù là ở chiêu sinh trường hợp như vậy, Tiềm Long viện cũng cho phép có thể có danh ngạch tử vong nhất định.
Mà hắn vừa rồi, thiếu chút nữa đã thành một trong các danh ngạch.
Quả nhiên trong khu cao cấp tàng long ngọa hổ mà, tùy tiện ra một tên cũng nguy hiểm như vậy, Tô Trầm cũng toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Nhưng hắn không biết người kia mình đối phó lại không phải là người bình thường.
Trên đài cao Kim Tự Tháp, lúc này đã là một mảng lớn tiếng xôn xao, quầng sáng tập trung, thế mà là hình ảnh Tô Trầm.
Tô Trầm không biết là, vừa rồi trận chiến này đã bị các đại quý tộc trên đài cao thấy được. Đương nhiên, ngay từ đầu mọi người chú ý không phải hắn, mà là người áo đen kia.
Người áo đen tên Quỷ Nhận, là nhân vật rất được chú ý của lần khảo hạch này, sở trường phục kích, đánh đêm, bản thân có U Ảnh Khuyển huyết mạch, có thể ẩn nấp trong bóng đêm, đến vô ảnh đi vô tung. Ban ngày không phải thời gian hắn cường thế, cho nên chỉ đạt được hơn hai mươi điểm, nhưng vừa đến ban đêm thì trở thành thời khắc hắn biểu diễn. Chỉ non nửa đêm thời gian, đã thu gặt được lượng điểm tương đương với cả ngày. Mọi người vốn tưởng có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc hắn di chuyển trong bóng tối, săn bắn một lại một mục tiêu, không ngờ sự vẻ vang của Quỷ Nhận vừa mới bắt đầu, đã bị người ta kết thúc.
Nhìn bộ dạng kia của hắn, bị thương không nhẹ, buổi tối hôm nay là đừng hy vọng có biểu hiện tốt nữa.
“Quỷ Nhận thế mà thua, hơn nữa còn là ở dưới đánh đêm hắn sở trường nhất.”
“Người đeo mặt nạ kia là ai? Hắn làm sao tiếp được một kích tất sát của Quỷ Nhận? Hắn lại là như thế nào tìm được vị trí Quỷ Nhận.”
“Đúng vậy, còn có vì sao hắn cũng có thể hành động tự nhiên trong bóng đêm?”
“Xem điểm, có kẻ không có huyết mạch vào trong trăm hạng đầu, hẳn chính là tiểu tử vừa xong.”
“Tên Tô Trầm? Tô Trầm là ai?”
Mọi người bắt đầu ùn ùn nghị luận.
Một lần này lên bảng, Tô Trầm lấy năm mươi hai điểm đứng thứ bảy mươi tư.
Điều này khiến thời gian hắn lưu lại trên danh sách sẽ kéo dài hơn tương đối nhiều, nói cách khác hắn muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.
Tô gia lại một lần nữa hoảng hốt.
Không chỉ vì Tô Trầm một lần nữa lên bảng, càng bởi vì Quỷ Nhận, bọn họ thấy được Tô Trầm trên quầng sáng.
Bọn họ thấy được Tô Trầm xách đèn sao, nhìn bản đồ.
Hắn thế mà đang xem bản đồ!
Xem bản đồ khắp nơi!
Xem, bản, đồ!
Hắn không phải người mù!
Toàn bộ người Tô gia đều muốn hét lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất