Chương 175: Nhận tài (2)
* * *
Đương nhiên, xem ở trên phần tiểu tử này coi như thông minh lanh lợi, chỉ cần hắn chịu chính thức gia nhập Vĩnh Sinh Điện Phủ, cũng không phải không thể bồi dưỡng hắn.
Nhưng cái đó nên là tổ chức bồi dưỡng cùng đầu tư trước đối với người mới, mà không phải tiểu tử nào đó to mồm mà không biết ngượng đòi lấy thù lao!
Nhưng khi nhìn thấy Tô Trầm trấn định đứng ở trước mặt mình, Tang Trăn đã biết, kế hoạch này quá nửa thất bại rồi.
Quả nhiên, ở trên người Tô Trầm, bọn họ chưa tìm được bất cứ thứ gì cho dù chỉ một cây Thi Linh Hoa.
“Hắn nhất định là đem Thi Linh Hoa giấu ở vùng núi Xích Hà, bản thân không lấy ra, lại để người khác đi lấy.” A Luân tức giận nói: “Thằng cha này, thật giảo hoạt.”
“Vấn đề là ai đi lấy? Nơi này có hơn vạn thí sinh, ai biết là ai đang giúp hắn?” Thanh Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.
Kế hoạch của Tô Trầm rất đơn giản, cũng rất thực dụng.
Vĩnh Sinh Điện Phủ thậm chí phái người theo dõi đám người Cương Nham, Lý Thứ, nhưng rất đáng tiếc, không ai tiến vào vùng núi Xích Hà.
Bọn họ không tìm thấy Thi Linh Hoa ở đâu!
Không có Tô Trầm, Thi Linh Hoa vĩnh viễn sẽ không xuất hiện!
“Phù, một lần này lại để ngươi thắng rồi.” Tang Trăn cũng bất đắc dĩ nói.
Toàn bộ giương cung bạt kiếm biến mất hết thảy.
Tang Trăn phất phất tay, ý bảo người khống chế hắn đều lui ra: “Hy vọng ngươi sẽ không để ý hành vi vô lễ của chúng ta vừa rồi, hợp tác giữa chúng ta còn có thể tiếp tục.”
Không tìm thấy Thi Linh Hoa, đề xuất trước đây liền vẫn như cũ có ý nghĩa!
Tô Trầm cười lạnh: “Ta có thể không để ý. Nhưng hành vi của quý tổ chức, đã phá hủy thành tín cùng hiệp nghị giữa chúng ta, vậy không ổn lắm đâu. Như các ngươi, tùy tùy tiện tiện liền xé bỏ hiệp nghị, ta rất lo lắng về sau chúng ta còn hợp tác như thế nào.”
Tang Trăn nheo mắt lại: “Ồ? Tô công tử lời này ý tứ là?”
“Quý tổ chức tổn thương lòng ta, dù sao cũng phải tỏ vẻ chút gì đó chứ?” Tô Trầm nói.
Tô Trầm nói xong đã đưa qua một tờ giấy, lại là một phần danh sách hắn đã sớm viết sẵn.
Đồng Lộc vừa thấy đã nhảy dựng lên: “Hạt giống Vụ Bách một trăm hạt, hạt giống Thực Nhân Lâm một trăm hạt, hạt giống Kinh Cức Đằng một trăm hạt... Một môn nguyên kỹ Bạt Miêu Trợ Trường (nuông chiều cho hư), một môn Kiểm Tra Nói Dối... Ngươi con mẹ nó sao không đi cướp?”
Trong đồ Tô Trầm đòi có không ít thứ là của Đồng Lộc, khó trách hắn nổi trận lôi đình.
Ngay cả Tang Trăn cũng tức quá mà cười: “Ngươi giam một lượng lớn hàng của chúng ta, bây giờ còn muốn chúng ta đền ngươi tiền?”
“Chẳng lẽ không nên vậy sao?” Tô Trầm hỏi lại: “Là các ngươi bội ước trước, nên tỏ vẻ để bồi tội.”
“Lúc trước đối phó Âm Sơn quân, ngươi dám nói ngươi không giở trò quỷ?” Đồng Lộc lập tức nói.
“Có!” Ra ngoài dự liệu, Tô Trầm lập tức thừa nhận: “Nhưng các ngươi không bắt được! Nếu các ngươi lúc trước bắt được, như vậy mọi thứ của Âm Sơn quân đều là của các ngươi, về phần ta, ta làm không công, ta tiếp nhận!”
Nói xong, Tô Trầm nói từng chữ một: “Thua, phải nhận, đây là quy củ! Vĩnh Sinh Điện Phủ không phải thua không nổi chứ?”
“Ngươi!” Mọi người giận dữ.
Một thanh âm ở lúc này từ từ vang lên: “Đáp ứng hắn. Hắn nói không sai... Thua, phải nhận!”
——————————————
Đây là một ngõ nhỏ thâm thúy, trong ngõ nhỏ một mảng tối đen cái gì cũng không có.
Lâm Tịnh Hiên cẩn thận đi vào sâu trong ngõ nhỏ, thẳng đến tầng dưới chót mới nhìn thấy một cánh cửa nhỏ.
Đẩy cửa tiến vào, ở sau khi đi qua hai tầng cửa, tới bên trong một căn nhà đá âm trầm.
Trong gian phòng đá sớm có một người ngồi.
Chu Hoành.
Nhìn Lâm Tịnh Hiên tiến vào, trên mặt Chu Hoành nặn ra mỉm cười: “Ngươi rốt cuộc đến rồi. Đồ đâu?”
Lâm Tịnh Hiên từ trong lòng lấy ra một cái nhẫn, đặt tới trước người Chu Hoành.
Chu Hoành tiếp nhận nhẫn, cũng không nhìn lấy một cái, trực tiếp cất đi, ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Tịnh Hiên nói: “Có từng mở ra xem hay không?”
Lâm Tịnh Hiên cười lấy lòng nói: “Chuyện Tô thiếu gia dặn dò, ta làm sao dám vi phạm nhìn lén.”
Trong lòng lại đang mắng to, nô tài chết tiệt chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chờ lão tử tương lai thoát khỏi Tô Trầm khống chế, mới thu thập ngươi hẳn hoi.
“Không có?” Chu Hoành cười lạnh nói: “Vậy ngươi bây giờ có phải rất lạnh hay không?”
Trong lòng Lâm Tịnh Hiên hơi kinh hãi: “Sao ngươi biết?”
Chu Hoành hừ một tiếng: “Lúc thiếu gia dặn dò ngươi làm việc, có từng nói với ngươi, thứ bên trong hộp ngọc có độc hay không?”
Lâm Tịnh Hiên rụt cổ, chưa nói.
Đúng vậy, Tô Trầm từng nói với hắn.
Nhưng hắn không để ý.
Bởi vì hắn cảm thấy, đó là Tô Trầm đang lừa hắn.
Đã muốn dùng hắn, lại không tín nhiệm hắn mà thôi.
Chu Hoành đã ném tới một cái gương: “Nhìn mặt của mình đi.”
Lâm Tịnh Hiên tiếp nhận gương nhìn qua, chấn động.
Chỉ thấy mình mặt xanh lét, môi tím đen, cả người nhìn qua giống một con quỷ bệnh lao, nào còn có phong độ nhẹ nhàng lúc trước.
Trong lòng hắn hoảng hốt, vội nói với Chu Hoành: “Là ta sai! Ta không nên nhìn lén thứ trong hộp, Tô thiếu gia đã sớm đoán được có phải hay không? Ta thừa nhận ta sai rồi, mau cho ta thuốc giải, cứu cứu ta!”
Hắn là hoàn toàn bị dọa hỏng rồi.
Chu Hoành lạnh nhạt nói: “Coi như ngươi vận khí tốt, chỉ nhìn vài lần, hẳn là còn sờ soạng vài cái. Nếu dám to gan đến trộm giấu một hai cây ở trên người, vậy thật sự là thiếu gia cũng không cứu được ngươi.”
Nói xong đã lấy ra một lọ thuốc.
Đó là thuốc giải độc Tô Trầm đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lâm Tịnh Hiên đang muốn đi lấy, Chu Hoành lại đem thuốc thu trở về: “Làm trái mệnh lệnh của thiếu gia, nhìn lén hàng hóa của thiếu gia, một câu nhận sai đã có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Cái gì?” Lâm Tịnh Hiên ngạc nhiên.
Chu Hoành đã đứng dậy, trong tay cầm một cây côn gỗ to bằng nắm tay: “Thiếu gia có lệnh, Lâm Tịnh Hiên không nghe lệnh chủ, nhìn trộm hàng hóa của chủ, gia pháp khiển trách tám mươi côn! Lâm Tịnh Hiên, còn không quỳ xuống chịu phạt!”
“Ngươi!” Lâm Tịnh Hiên tức giận nhìn Chu Hoành.
“Muốn sống, thì thành thật chịu đòn.” Chu Hoành lãnh khốc nói: “Thiếu gia nói...”
“Thua, thì phải nhận!”
Tiềm Long viện chính thức khai giảng là ở hai tháng sau.
Đây cũng là thời gian cuối cùng toàn bộ thí sinh có thể cùng nhau trải qua với người nhà, sau đó bọn họ sẽ ở Tiềm Long viện vượt qua thời gian tu hành dài đằng đẵng.
Thời gian tu hành của Tiềm Long viện cũng không cố định, mà là lấy Phí Huyết cảnh làm tiêu chuẩn.
Chỉ cần tiến vào Phí Huyết cảnh thì có thể tốt nghiệp, chưa thì lưu lại tiếp tục học tập. Nói chung, cái này cần khoảng mười năm. Nếu là ở trong mười năm tới Phí Huyết cảnh, cũng có thể xin lưu lại, tiếp tục học tập tu hành.
Không như thí sinh khác nắm chặt thời gian đoàn tụ với người nhà, Tô Trầm không có nhiều người thân có thể gặp lại như vậy.
Hắn từ chối gặp mặt Tô Thành An, cũng từ chối hội mừng công long trọng gia tộc tổ chức cho hắn, ở đêm náo nhiệt đó, một mình rời khỏi Tô phủ, đi tới phía sau núi của Tô phủ.