Chương 177: Kết thúc
* * *
Hắn không biết đây là chuyện đã sớm kế hoạch sẵn, hay là vì chuyện giữa hai người buổi tối ngày đó mà dẫn tới lâm thời có ý định.
Mình làm sai cái gì sao?
Hắn không biết.
Hắn hướng Cố Khinh La truyền tin tức, nhưng đợi mãi không được Cố Khinh La trả lời.
Hắn mỗi ngày đều đến hậu sơn, nhưng Cố Khinh La lại mãi chưa tới.
Giống như là từ sau đó, nàng không bao giờ muốn gặp Tô Trầm nữa.
Điều này làm Tô Trầm đau lòng.
Ngày rời quê rốt cuộc đến.
Ngày đó, Lâm gia phái ra lượng lớn nhân thủ tiễn Cố Khinh La rời đi.
Tô Trầm ở lại một mình phía sau núi.
Hắn hy vọng có thể đợi được Cố Khinh La, cho nàng một câu.
Nhưng hắn cuối cùng đã thất vọng.
Hắn ở phía sau núi đợi một ngày, nhưng Cố Khinh La cũng chưa đến.
Chưa cho hắn bất cứ câu trả lời nào, cứ như vậy rời đi.
Một ngày này, Tô Trầm đã trải qua lần đầu tiên thất tình trong đời.
Có lẽ ngay cả thất tình cũng không tính, dù sao tình cảm lưu luyến của hắn chưa bắt đầu, đã chấm dứt.
Tô Trầm không hiểu vì sao sẽ như vậy.
Hắn từng cho rằng Cố Khinh La là thích mình, cho dù là thổ lộ thất bại, hẳn là cũng có thể làm bạn.
Vì sao phản ứng của nàng lại là rời đi như vậy.
Cái này không hợp logic.
Không phù hợp nhận biết của Tô Trầm trong mấy năm qua đối với nhân tính.
Vì thế Tô Trầm bắt đầu ý thức được, luôn có một số người, luôn có một số chuyện, không phải theo lẽ thường có thể luận.
Những quan hệ lợi hại, ích lợi được mất kia, khiến cảm tình không có chút ý nghĩa.
Cảm tình như một con ngựa hoang không kiềm chế được, nó vượt qua lý tính, bản thân tự cất cánh, hoàn toàn không chịu bất cứ đạo đức cùng ích lợi nào ước thúc.
Một ngày này, Tô Trầm bù lại một bài học quan trọng nhất cũng là thiếu sót nhất trong cuộc đời của hắn, đó là cảm tình cùng lý tính khác nhau.
Có người nói, cuộc đời không có thất tình là không viên mãn.
Đã trải qua lần đầu tiên thất tình, cuộc đời Tô Trầm ở giờ khắc này đạt được một lần viên mãn.
Đương nhiên, với hắn mà nói, đây là một nỗi đau khó có thể nói nên lời.
Cố Khinh La đi rồi, Tô Trầm ở trong phòng ngủ say ba ngày.
Thẳng đến ngày thứ tư, hắn mới rốt cuộc đi ra khỏi phòng.
Một ngày này, hắn đi thỉnh an mẫu thân, thấy bất luận kẻ nào cũng dùng nụ cười đối đáp, cho dù là người từng đối đầu, cũng sẽ mỉm cười gật đầu, giống như toàn bộ không vui trước kia đều đã tan thành mây khói. Tô Trường Triệt vì thế lòng già an ủi, cho rằng Tô Trầm đang buông xuống khúc mắc quá khứ, một lần nữa về đến trong gia tộc.
Nhưng sự cao hứng này chỉ qua một ngày liền tan thành mây khói.
Bởi vì ngày hôm sau, Tô Trầm liền mang theo Cương Nham rời đi.
Hắn đi rồi.
Chỉ để lại một phong thư, nói muốn đi ra ngoài xem cuộc đời, mục tiêu là Vân Khởi biên cảnh.
Nơi đó chính là chỗ thú triều tàn sát bừa bãi, hung hiểm khắp nơi, Đường Hồng Nhị lúc ấy đã hoảng hốt.
Ngại là Tô Trầm đi không còn tăm hơi, ai cũng không tìm được.
Thẳng đến hai tháng sau, một phong thư nhà từ dị quốc tha hương xa xôi đến.
Là của Tô Trầm.
Trên thư kể lại cuộc sống của hắn ở Vân Khởi biên cảnh, nói cho Đường Hồng Nhị, hắn mọi thứ đều ổn, bảo Đường Hồng Nhị không cần lo lắng, đồng thời cũng nói cho Đường Hồng Nhị, bởi vì khoảng cách tương đối xa, hắn đã không kịp về Tô gia, liền trực tiếp tới Trường Bàn thành Tiềm Long viện. Bảo Đường Hồng Nhị an bài bọn Minh Thư Chu Hoành trực tiếp tới đây là được. Cuối cùng, chính là ân cần thăm hỏi mọi người trong nhà vân vân, trong lời nói tràn ngập lễ phép, lại mang theo một phần xa cách lơ đãng.
Đọc thư, Đường Hồng Nhị thở dài nói: “Đứa nhỏ lớn rồi.”