Chương 18: m mưu (1)
“Bốn tháng rồi, đã lâu như vậy rồi các ngươi vẫn không có cách nào đối phó nó à?”
Nhan Vô Song phẫn nộ vỗ lan can hỏi.
Trước người cô ả là một quản gia đang quỳ, run run nơm nớp nói: “Tô Trầm sau khi tiến vào Ngọc Chân các, mỗi ngày đều theo Đường đại chưởng quỹ học tập văn tự cổ vật lịch sử các tộc. Bất luận mưa gió đều đến đúng giờ, chưa từng đi muộn đến trễ, càng không can thiệp tới mọi chuyện, tất cả đều giao cho Đường chưởng quỹ, chúng tôi cũng chẳng có cách nào.”
“Các ngươi chưa thử những cách khác à?”
“Đều thử rồi, có điều chắc bọn chúng cũng biết chuyện Tô Trầm tới Ngọc Chân các do chúng ta thúc đẩy sau lưng, cho nên mấy tháng gần đây làm việc rất cẩn thận, việc mua bán, kho bãi đều tăng cường nhân thủ giám sát, các hạng mục đều xử lý rõ ràng, không tìm được sai lầm nào. Thậm chí tình nguyện bỏ lỡ cơ hội cũng không rơi vào cạm bẫy chúng tôi bố trí. Tôi phái mấy người thậm chí cầm hàng giả Hồng Văn Động được chế tạo tỉ mỉ tới bán , vậy mà đều không cách nào thông qua kiểm nghiệm của bọn chúng. Nơi đó là đường Thiên Hồi, có quan binh canh gác, chúng tôi không thể làm gì quá mức, kết quả là kéo dài tới tận bây giờ.”
Nhan Vô Song sắc mặt âm trầm: “Cho nên ta tốn công tốn sức đẩy Tô Trầm vào Ngọc Chân các là tiễn nó đến đấy đọc sách?”
“Phu nhân bớt giận!” Người dưới dập đầu như giã tỏi.
“Một đám vô dụng!” Nhan Vô Song đã đứng lên mắng.
Cô ả đi đi đi lại vài bước, làn váy đỏ chót tạo thành một gợn sóng trên lớp gấm trải sàn.
Một lát sau dừng lại, Nhan Vô Song dùng giọng điệu âm trầm nói:
“Phòng thủ có sâm nghiêm đến đâu cũng chỉ do người hầu tạo thành. Muốn tan rã phòng bị của Ngọc Chân các vẫn phải hạ thủ từ người bên trong. Các ngươi chưa thử mua chuộc ai đó à?”
Người dưới trả lời: “Thử rồi, có điều hiệu quả không lớn. Trong Ngọc Chân các trừ Tô Trầm ra có chín người, trong đó có ba chưởng quỹ, một người phòng thu chi, hai người làm việc vặt, hai thị nữ, một đầu bếp, đều có chức vụ. Sua khi Tô Trầm đến càng phân rõ quyền lực và trách nhiệm, không cho phép vượt qua quyền hạn của mình. Vài ngày trước đó chúng ta thu mua được một tên làm việc vặt, tên đó nhân lúc mọi người không kịp chuẩn bị lẻn vào nhà kho. Không ngờ Tô Trầm tuy mắt mù nhưng tai rất thính, lúc đó nghe được tiếng động lạ, gọi người tới, bắt tên sai vặt đó lại, không nói một lời đánh đuổi ra ngoài, không thu nhận nữa. Tên sai vặt đó kêu khóc muốn khai Tô gia chúng ta thu mua hắn, cuối cùng không thể không dùng mười lượng vàng khiến hắn ngậm miệng rời đi.”
“Mười lượng vàng phí bịt miệng? các ngươi chi bạo tay nhỉ?” Nhan Vô Song tức giận tới mức mày liễu dựng thẳng.
Thời đại này sức mua của vàng khá mạnh, mười lượng vàng đủ cho tên sai vặt kia không lo ăn uống mười năm.
Người dưới vẻ mặt cầu xin nói: “Không phải do chúng tôi chi bạo tay, mà do tên Tô Trầm kia quá hung ác. Hắn bắt được tên sai vặt kia liền nói luôn: ta không cần ngươi nói ra người sai sử phía sau là ai, chỉ nói cho ngươi, ngươi đã làm việc này cho bọn họ, mất đi miếng cơm manh áo, thông minh thì tự tới tìm đối phương đòi đền bù di. Ta đề nghị ngươi đòi mười lượng vàng. Tin ta đi, để bịt miệng chút tiền này không tính là gì. Đương nhiên để tránh cho đối phương giết người diệt khẩu, tốt nhất nên chuẩn bị trước đôi chút, vạn nhất sau khi chết tin tức sẽ bùng ra. Như vậy đối phương không dám giết ngươi, chỉ có thể đưa tiền… Cứ như vậy tiểu tử kia được gợi ý mới tới chỗ chúng tôi đòi tiền. Chúng tôi cũng muốn trực tiếp diệt khẩu nhưng đúng như tên Tô Trầm kia nói, tiểu tử kia đã sớm chuẩn bị. Chúng tôi không thể không chi tièn!”
Nhan Vô Song tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Hay cho tên Tô Trầm, vậy là dạy ngược đối phương quay lại cắn bản thân. Cô ả mưu đoạt Ngọc Chân các không thành, ngược lại bị Tô Trầm làm cho tổn thất một khoản tiền lớn, trong lòng càng phẫn nộ, tức giận hừ một tiếng: “Có thử mua chuộc mấy tên chưởng quỹ không?”
“Đường đại chưởng quỹ là người Đường Hồng Nhị mang từ nhà mẹ đẻ tới, trung thành tuyệt đối với Đường gia, gần như không thể. Nhị chưởng quỹ là do lão gia Trương Hoành cất nhắc lên từ xưa, tam chưởng quỹ Lâu dịch là do Đường Chân tự tay đề bạt. Cả ba đều trung thành với Ngọc Chân các, muốn mua chuộc bọn họ không phải chuyện dễ…”
Nhan Vô Song lại nói: “Nghe nói Lâu Dịch có con trai, tính ham đánh bạc?”
Người dưới trả lời: “Quả thật như vậy! Có điều Lâu Dịch rõ ràng cũng biết khuyết điểm này, thời gian vừa qua luôn cấm túc con trai trong nhà, không cho phép ra khỏi cửa.”
”Hắn nhốt được trăm ngày chứ nhốt được mấy năm hay sao? Mấy thág qua rồi cũng phải cho ra thư giãn chứ.”
“Tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân sẽ xử lý!”
“Đi đi, đừng làm hỏng việc nữa.” Nhan Vô Song giọng điệu âm trầm nói: “Bất luận ra sao cũng phải khiến Tô Trầm trả giá đắt!”
Nếu nói trước đó ả chỉ có ý đồ mưu đoạt sản nghiệp, như vậy sau vài lần gặp khó khăn, Nhan Vô Song cảm thấy chịu nhục, đã từ nhu cầu lợi ích đơn thuần tăng tới mức thù hận.
Cho dù chỉ vì trả thù, ả cũng không muốn buông tha cho Tô Trầm.
—— —— —— —— —— —— —— ——
“Rắc!”
Trong tiếng hít thở, bia đã theo đó đứt gãy.
Trong hậu viên Ngọc Chân các, Tô Trầm thu hồi nắm đấm, việc tu luyện hôm nay đến đây là kết thúc.
Theo Đường Chân học tập không khiến hắn ngừng tu hành võ đạo của mình. Tô Trầm hiểu rất rõ, con đường Nguyên Khí Sĩ mới là mục tiêu cuối cùng của mình.
Trước đây không lâu, cậu thành công đột phá Đoán Thể cửu trọng, có thể nói đã đứng trước ngưỡng cửa Nguyên Khí Sĩ.
“Còn một năm, thời gian cũng đủ.” Tô Trầm lẩm bẩm.
Mùa hạ mỗi năm đều là khi Tiềm Long Viện thu nhận học sinh.
Tiềm Long Viện là học phủ lớn nhất Long Tang quốc, hàng năm không biết bao nhiêu thiên chi kiêu tử ở Long Tang xé rách da đầu cũng muốn đi vào.
Sang năm Tô Trầm mười sáu, vừa vặn đến tuổi nhập học.
Nếu cậu có thể tiến vào Dẫn Khí cảnh trước lúc này, trở thành một kỵ sĩ chính thức, sẽ có ích rất lớn đối với việc tiến vào Tiềm Long Viện.
Những năm gần đây, Tô Khắc Kỷ không ngừng gây chuyện cũng chỉ vì muốn gips Tô Khánh sáng tạo cơ hội.
Hắn cũng hy vọng Tô Khánh tiến vào Dẫn Khí cảnh trước lúc đó.
Mà Tô Trầm lại một mực không chịu từ bỏ, cũng là vì cậu không thể đợi đến lúc hai mắt mình khôi phục mới tiếp tục tu luyện.
Đến lúc đó đã quá muộn.
Cơ hội luôn chỉ ưu ái cho người có chuẩn bị.
Lúc đầu Tô Trầm còn lo lắng rốt cuộc mình có thể khôi phục hay không, giờ đã xác nhận thị lực bắt đầu khôi phục, nỗi lo của cậu lại bắt đầu chuyển sang rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục triệt để.
Tốc độ khôi phục hiện giờ dẫu sao cũng quá chậm.
Tô Trầm cũng không hy vọng khi tới khảo hạch vào Tiềm Long Viện, mình vẫn cận thị nặng như vậy.
Chẳng biết có thể đột phá lớn như lần Yên Xà Bộ không.” Tô Trầm thở dài.
Vừa nghĩ tới Yên Xà Bộ, Tô Trầm đột nhiên nhớ tới Cố Khinh La mà mình đã lâu không gặp.
Những ngày này Cố Khinh La như đang bận chuyện gì, số lần tới sau núi ít đi rất nhiều, từ lần gặp mặt trước đến giờ đã tầm hơn tháng.
“Chẳng biết cô ấy bận cái gì nữa.” Tô Trầm lắc đầu.
Trong lòng nổi lên suy nghĩ, Cố Khinh La đã không tới thăm mình, sao mình không tới gặp Cố Khinh La?
Tới gặp Cố Khinh La!
Suy nghĩ này vừa sinh ra, Tô Trầm đã không thể kiềm chế nỗi nhớ trong lòng, quyết định biến thành hành động.
Đương nhiên cậu sẽ không lỗ mãng đi sang, Lâm gia cùng Tô gia không phải bằng hữu. Quan hệ giữa Cố Khinh La và Tô Trầm cũng luôn trong bí mật.
Có điều chuyện này không làm khó nổi Tô Trầm.
[Lời dịch giả] Truyện mới đăng và sẽ đăng tới chương 40 trong ngày hôm nay, tiếp đó sẽ giữ tiến độ ít nhất 5 chương / ngày.
Cứ 10 phiếu kim phiếu hoặc 2000 TLT ủng hộ sẽ đăng thêm 1 chương trong ngày đó :D
Mong các đạo hữu ai có kim phiếu xin hãy đề cử :D