Chương 185: Quá quan (2)
* * *
Muốn đạt được cống hiến nhiều nhất, nhất định phải ở thời gian ngắn nhất dùng số lần ít nhất thông qua, cái này đã yêu cầu học viên không chỉ có phải có thực lực cường đại, còn cần có sức phán đoán chuẩn xác.
Phán đoán chuẩn xác đối với lực lượng của mình, là căn cứ sinh tồn quan trọng nhất mọi người tương lai hành tẩu. Nếu không nhìn thấy đối thủ ngay cả đánh thắng được hay không cũng không biết, tùy tiện khiêu khích người mạnh hơn mình, chính là tìm chết!
Học viện định ra quy củ này, chính là muốn bức bách các học viên phán đoán rõ ràng thực lực của mình.
Nói là Bách Luyện, thực ra luyện càng nhiều, giá trị càng thấp. Nếu thật sự là bách luyện thông quan, vậy người này cũng gần như là phế vật rồi.
“Ngươi xác nhận muốn vào sao? Bình thường nơi này đều là cuối năm học sẽ tương đối náo nhiệt. Dù sao đó là kỳ hạn cuối cùng của một năm. Nhưng đến lúc đó sẽ tương đối chen chúc, hơn nữa tham gia thí luyện còn cần giao nộp cống hiến trước.”
Quả nhiên chỗ trống không dễ dàng chui như vậy.
Cũng may Tô Trầm vốn cũng không phải đến lợi dụng sơ hở.
Hắn cười nói: “Ta tham dự ngay bây giờ.”
“Tốt! Ta thích người sảng khoái dứt khoát!” Học viên kia dựng thẳng ngón cái khen: “Đem lệnh bài thân phận của ngươi cắm ở trên cửa, thì có thể tiến vào.”
Tô Trầm lúc này mới nhìn thấy trên cái cửa kia thì ra còn có một lỗ cắm nho nhỏ.
Đi qua đem lệnh bài thân phận cắm vào trong, cánh cửa mở ra.
Tô Trầm đi vào, chỉ thấy hoa mắt, bản thân đã ở trong một mảng hoang mạc nắng hè chói chang.
Tuy sớm biết đây là trận pháp bố trí thành ảo cảnh, nhưng thân ở trong đó, Tô Trầm vẫn không biết từ đâu lại có loại cảm giác nóng bức.
Đúng lúc này, một hình ảnh ánh sáng chợt lao lên từ dưới chân, vồ thẳng tới Tô Trầm.
Lần tấn công này tới vừa nhanh vừa vội, Tô Trầm lại nhẹ nhàng lóe lên tránh được. Bóng đen kia vồ một phát thất bại, quay về hướng Tô Trầm, phát ra một tiếng rít phẫn nộ, thế mà lại là con Huyễn Ảnh Sơn Miêu (mèo rừng ảo ảnh). Năm đó hung thú Tô Trầm lần đầu tiên đối phó chính là Huyễn Ảnh Sơn Miêu, không ngờ con đầu tiên ở trong này gặp được vẫn là nó.
Huyễn Ảnh Sơn Miêu là sinh vật núi rừng, không sinh sống trong sa mạc, nhưng đã là ảo cảnh, tự nhiên cũng không để ý những thứ này nữa.
Lấy thực lực bây giờ của Tô Trầm, đối phó một con Huyễn Ảnh Sơn Miêu tự nhiên không phải việc gì khó, nhưng hắn lần này tới đây, chủ yếu là vì thí nghiệm hiệu quả thực chiến của nguyên kỹ mới, cho nên trực tiếp dựng lên lưới gió.
Huyễn Ảnh Sơn Miêu kia bay tới như điện, xuyên qua lưới gió, Tô Trầm cũng không tránh né, mặc cho đầu móng vuốt đặt ở trên cổ họng của mình. Con mèo dừng kia chỉ dừng lại chút, liền biến thành mảnh vỡ rơi xuống. Bởi là thú ảo hóa, không có máu tươi, chỉ hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Sau khi mèo rừng biến mất, xuất hiện kế tiếp lại là một đội binh sĩ.
Tuy đều là binh sĩ Đoán Thể kỳ, nhưng mỗi người mặc chiến giáp, cầm đao sắc, càng khó được là còn biết thuật hợp kích.
Nhưng đối với Tô Trầm mà nói, tương tự cũng không có gì khó khăn.
Vẫn gọi ra lưới gió, một đội binh sĩ kia lao đến, từng người trực tiếp lao vào trên tấm lưới.
Một lần này hiệu quả của lưới gió không tốt được như lúc trước, áo giáp cứng rắn ngăn cản lưới gió sắc bén, phân lượng nặng nề càng tạo thành áp lực cực lớn đối với lưới gió, dẫn tới chưa thể đem đối thủ cắt ra đã hoàn toàn sụp đổ.
Tuy như thế, một đội binh sĩ này cũng bị thương không nhẹ.
Tô Trầm lui về phía sau, tiếp tục gọi ra lưới gió.
Binh sĩ ảo giác không sợ tử vong lao về phía trước, tiếp tục xé rách.
Lại phóng lưới, lại xông pha.
Tô Trầm chế tạo cả thảy năm tấm lưới, lúc này mới đem đội binh sĩ kia hoàn toàn giết chết.
Sau khi binh sĩ biến mất, kế tiếp xuất hiện lại là một đàn chim bay.
Nhìn thấy chim bay, Tô Trầm vui vẻ.
Không hề nghi ngờ, đây lại là đối thủ lưới gió thích.
Cứ như vậy, toàn bộ hành trình của Tô Trầm hầu như chỉ dùng một cái lưới gió để đối phó đối thủ, không ngừng thí nghiệm tình trạng ứng dụng ở dưới các loại tình huống các loại đối thủ nguyên kỹ mới đối mặt.
Nguyên kỹ chỉ có trải qua trăm ngàn lần rèn luyện mới là nguyên kỹ tốt thực dụng, ở trong quá trình này, Tô Trầm cũng dần dần phát hiện một ít thiếu sót cho tới nhu cầu ứng dụng của lưới gió. Dưới tình huống nào thích hợp sử dụng, dưới tình huống nào không thích hợp.
Hắn đem những điều này lần lượt ghi nhớ, dùng cho tương lai cải tiến.
Không có nguyên kỹ nào là vô địch, cũng không có nguyên kỹ nào là không thể cải tiến.
Chỉ có ôm một trái tim vĩnh viễn không biết đủ, mới có thể không ngừng tiến bộ.
Trong thí nghiệm lặp đi lặp lại, bất tri bất giác, Tô Trầm phát hiện mình đột nhiên không còn đối thủ.
Lúc này mới phát hiện, thì ra mình đã đả thông cửa thứ nhất.
Sau khi đả thông cửa thứ nhất, ảo cảnh biến mất, Tô Trầm lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một chỗ điện phủ dày đặc nguyên cấm. Đối diện điện phủ có cánh cửa, đẩy cửa mà vào, Tô Trầm phát hiện mình đã về tới đại điện gian ngoài.
Học viên khỉ ốm kia nhìn thấy Tô Trầm đi ra, mắt sáng ngời nói: “Uầy, vậy đã thông qua cửa thứ nhất rồi sao? Không tệ.”
“Vận khí mà thôi.” Tô Trầm thản nhiên trả lời, nói xong đã từ trên cửa rút ra lệnh bài thân phận của bản thân, phát hiện bên trên đã có thêm hai mươi lăm điểm cống hiến.
“Thế nào, còn muốn thử cửa thứ hai một chút hay không? Nếu là thông qua, thì có thể được năm mươi điểm cống hiến đấy.” Học viên khỉ ốm kia có chút không mang ý tốt giựt giây Tô Trầm.
“Được.” Tô Trầm thế mà lại dứt khoát lưu loát đồng ý.
Thấy Tô Trầm đi vào cánh cửa thứ hai, học viên khỉ ốm kia đầu tiên là ngây người, sau đó phát ra châm biếm khinh thường: “Lừa thêm được một tên đi vào.”
Hắn ở đây thời gian dài, hiểu nhất chiêu trò nơi này.
Cửa thứ nhất của Tiềm Long viện thật ra là dễ qua nhất, có thể nói chính là dùng để tặng cống hiến cho học viên, đồng thời cũng là cho bọn họ manh mối. Nếu là học viên thông minh, từ trong biến hóa của cửa thứ nhất thì có thể phán đoán ra thực lực đại khái của cửa thứ hai, sau đó phán đoán ra bản thân có nắm chắc thông quan hay không.
Đối với đại bộ phận học viên mà nói, qua cửa thứ nhất, hai mươi lăm điểm cống hiến này quả thực chính là nhặt miễn phí, nhưng mà cửa thứ hai bắt đầu, không có chút thực lực sẽ rất khó qua.
Khỉ ốm cũng có chút nhãn lực, liếc một cái nhìn ra Tô Trầm không có loại huyết khí đặc thù kia của huyết mạch quý tộc, hẳn là loại học viên bình thường, mới chỉ nhập học mấy tháng đã vào cửa thứ hai, cơ bản chỉ có một kết cục, chính là thất bại.
Nhưng đây cũng là điều khỉ ốm chờ mong.
Hắn mỗi ngày ở đây nhìn đệ tử ra vào, thích xem nhất chính là các học viên kia tự tin tràn đầy đi vào, lại vẻ mặt uể oải đi ra, từ trong thất bại của đối phương tìm được khoái cảm.