Chương 192: Bạo Phong chi hạt (Hạ)
* * *
Tô Trầm cười khẽ: “Thường gia? Chẳng lẽ không nên là Bạch gia sao? Sao? Ngươi sợ rồi?”
“Không.” Cương Nham giọng oang oang trả lời: “Cái mạng này của ta là của chủ nhân, chủ nhân nói làm như thế nào, thì làm như thế đó. Ta chỉ là lo cho chủ nhân, huyết mạch quý tộc không dễ chọc.”
“Không dễ chọc sao?” Tô Trầm thấp giọng lẩm bẩm một câu.
Tô Trầm một lần nữa nhớ tới lúc trước Bạch Ỷ Hồng ương ngạnh, nhớ tới thái độ vênh váo tự đắc đó của gã.
Nhưng người như gã, chuyện như vậy, ở thế gian này, thật ra còn có rất nhiều, rất nhiều...
Ánh mắt hơi trầm xuống, thần quang ảm đạm, Tô Trầm nhẹ nhàng nói: “Cương Nham, ta muốn tìm đạo sư.”
Mắt Cương Nham sáng ngời: “Tìm đạo sư? Biện pháp này hay! Có đạo sư ủng hộ, cho dù là huyết mạch quý tộc cũng không thể tùy tiện trêu chọc ngươi. Đúng rồi, chủ nhân muốn tìm vị tiên sinh nào làm đạo sư của ngươi?”
Tô Trầm lại khẽ nhíu mày.
Hắn tìm đạo sư, không phải vì tìm chỗ dựa.
Nhưng cuối cùng hắn lại chỉ nói: “Ta muốn tìm đạo sư... Tên là Thạch Khai Hoang.”
Góc tây nam Tiềm Long viện, có cái hồ nhỏ, bên hồ dựng sừng sững một căn nhà đá.
Khi Tô Trầm đến nơi đây, nhìn thấy lão nhân lôi thôi ngày hôm qua đang ở ngoài phòng đùa nghịch một con Phá Trận Tê.
Phá Trận Tê là một loại thượng phẩm yêu thú, hung hãn tuyệt luân, cao khoảng ba trượng, lực tới vạn quân, có thể húc thủng một ngọn núi nhỏ. Một trận chiến Liệt Diễm hoang cốc trước đây, Phá Trận Tê thành đội hướng đại quân Nhân tộc khởi xướng xung phong, dựa vào thân thể mạnh mẽ cứng rắn chống đỡ thủy triều công kích của nguyên sĩ Nhân tộc, mạnh mẽ đánh tan phòng tuyến do ba ngàn thiết vệ tạo thành, trở thành ác mộng trong một trận chiến đó.
Từ khi đó, loại yêu thú này liền được danh là Phá Trận Tê.
Phá Trận Tê lấy thân thể mạnh mẽ trứ danh, thời khắc này ở dưới chân lão nhân lại như đứa trẻ con bất lực, mặc cho nó cố gắng như thế nào cũng không bò dậy được.
Lão đầu một chân giẫm Phá Trận Tê, một tay thì nhẹ nhàng xé ra làn da cứng rắn của Phá Trận Tê, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Một trăm hai mươi tư cái phù ấn, cuối cùng chỉ để lại cái này sao? Chân Hồng Ấn, vì sao sẽ là cái này? Cái này và lần trước lại không giống nhau.”
Lão đầu vừa xoay thân thể Phá Trận Tê, miệng vừa lầm bẩm.
Tô Trầm đến gần, hướng lão nhân chắp tay nói: “Thạch lão.”
Lão nhân quay đầu lại nhìn nhìn Tô Trầm, sau đó mặt xì ra, tiếp tục giải phẫu Phá Trận Tê của mình: “Tiểu tử ngày hôm qua? Ngươi tới làm gì?”
Tô Trầm trả lời: “Ta muốn mời ngài làm đạo sư của ta.”
Lão đầu rốt cuộc dừng động tác trong tay.
“Đạo sư?” Lão nhìn về phía Tô Trầm: “Ngươi muốn ta làm đạo sư của ngươi? Không lầm chứ?”
“Không có!” Tô Trầm trả lời rất kiên định: “Ta chính là muốn mời ngài làm của ta đạo sư!”
Lão đầu cười hê hê: “Chỉ bởi vì ta ngày hôm qua dạy dỗ ngươi một trận? Ngươi liền muốn tìm ta làm đạo sư của ngươi? Trái lại cũng thú vị. Ngươi biết ta là người như thế nào không?”
Tô Trầm trả lời: “Bạo Phong chi hạt Thạch Khai Hoang, người Kỵ Bắc Lâm gia thôn. Mười sáu tuổi tòng quân, đóng ở biên cương hai mươi năm. Năm ấy ba mươi sáu tuổi, bởi tố giác Hàn Hải tướng quân Lộc Thiếu Lam tham ô mà gặp hãm hại, khúc đang ở ba trăm hai mươi tư người tất cả đều chết trận, chỉ bản thân không chết, đẫm máu mà về, ở trước trận vạn quân đánh chết Lộc Thiếu Lam, sau đó biếm vào Bạo Phong tử doanh. Ở Bạo Phong doanh mười hai năm, riêng doanh chủ đã chết sáu người, binh tướng thay đổi vô số như đèn kéo quân, chỉ Thạch Khai Hoang sừng sững không ngã, danh tiếng Bạo Phong chi hạt bởi vậy mà có. Sau được Dương đại tiên sinh nhìn trúng, dẫn ra khỏi Bạo Phong doanh. Năm Long Nguyên hai mươi tư, đại tiên sinh nhận lệnh bổ nhiệm Tiềm Long viện chủ, Thạch Khai Hoang theo đó quy ẩn, tiến vào Tiềm Long viện trở thành đạo sư.”
Lão nhân nghe mà ngạc nhiên, nhìn nhìn Tô Trầm: “Tiểu tử hỏi thăm được rất rõ ràng nha.”
Tô Trầm nghiêm nghị trả lời: “Nếu muốn làm học sinh của tiền bối, không làm đủ bài sao dám đến.”
Thạch Khai Hoang vẩy vẩy máu trên tay, ngồi xuống trên Phá Trận Tê, nhìn Tô Trầm nói: “Ngươi rất tự tin nhỉ? Cũng đúng, không phải người tự tin, sao có thể nói ra lời thề ngông cuồng như vậy chứ.”
Tô Trầm mỉm cười: “Tiền bối lúc đó chẳng phải như thế sao? Ở sau khi tiến vào Tiềm Long viện không lâu, tiền bối liền lập chí muốn đánh vỡ huyết mạch hạn chế, vì vậy triển khai nghiên cứu dài đến hơn năm mươi năm.”
“Cho nên ngươi cảm thấy, ta cũng sẽ thu ngươi làm học sinh?” Thạch Khai Hoang cười lạnh: “Thật sự là buồn cười!”
Tô Trầm không ngờ Thạch Khai Hoang sẽ là thái độ này, không khỏi ngây người: “Tiền bối không muốn?”
Đạo sư của Tiềm Long viện phần lớn là tranh đoạt học viên, rất ít đụng phải ai đưa lên cửa mà không cần.
Tô Trầm đầu tiên là choáng váng một phen, lập tức ý thức được có thể khiến các đạo sư tranh đoạt đều là học viên ưu tú, nếu là cặn bã tự nhiên sẽ không thu, mình cho Thạch Khai Hoang ấn tượng đầu tiên không được tốt lắm, lão chướng mắt mình cũng là bình thường. Liền cười nói: “Ta là học viên hạt giống tiềm lực bậc hai, thi Tam Sơn quận, xếp hạng năm.”
“Ngươi vẫn là trở về đi, dù là hạng nhất toàn viện ta cũng không có hứng thú.” Thạch Khai Hoang không ngẩng đầu lên.
Tô Trầm một lần nữa cứng họng, nghĩ nghĩ lại nói: “Ta từng sáng tạo ra vô huyết nguyên kỹ có thể so với huyết mạch nguyên kỹ.”
“Ồ?” Một lần này Thạch Khai Hoang nổi hứng thú, phất phất tay: “Dùng ra xem chút.”
Tô Trầm trực tiếp dùng ra một lần Bạo Liệt Hỏa Điểu cường hóa, đánh lên tảng đá lớn ở xa xa, nổ khiến một mảng đá vụn bay loạn, uy lực thật sự không phải là nhỏ.
Thạch Khai Hoang thấy như nhìn thấy chuyện gì buồn cười, thế mà ôm bụng cười phá lên: “Đây là vô huyết nguyên kỹ có thể so với huyết mạch nguyên kỹ? Ha ha ha ha, cười chết ta mất!”
Đã là ôm bụng cười đến mức ngửa tới ngửa lui.
Tô Trầm bị thái độ của lão làm cho khó hiểu: “Tiền bối đây là ý tứ gì? Ta biết thủ đoạn bực này tự nhiên không vào được pháp nhãn của tiền bối, nhưng tiền bối cần gì phải có ý định làm nhục?”
“Ngươi cho rằng ta đang cố ý làm nhục ngươi?” Thạch Khai Hoang ngừng cười, lạnh lùng nhìn Tô Trầm: “Ta thừa nhận ngươi phát minh môn nguyên kỹ này không tệ, hẳn là đem Hỏa Cầu Thuật vận dụng Hỏa Diễm Tố Năng Thuật đúc lại, sau đó lại thông qua một loại thủ đoạn thủ pháp bên ngoài tiến hành tăng phúc, nói thực ra vẫn là có chút ý tứ.”
Tô Trầm nghe mà trong lòng hoảng hốt, lão đầu này chỉ nhìn thoáng qua Bạo Liệt Hỏa Điểu của hắn, thế mà đã nhìn thấu nguyên lý tồn tại của nó.
Thạch Khai Hoang tiếp tục nói: “Nhưng chỉ bằng loại thủ đoạn cấp độ này, liền dám xưng có thể so được với huyết mạch nguyên kỹ, lại thật sự quá coi trọng bản thân rồi. Ta cười ngươi, cũng là đang cười ngươi tự đại cùng ánh mắt thiển cận.”
“Nhưng ta quả thực từng dùng kỹ năng này đối kháng với đệ nhất huyết mạch nguyên kỹ trong kỳ thi quận mà không rơi vào thế yếu!” Tô Trầm lớn tiếng trả lời.