Chương 191: Bạo Phong chi hạt (Thượng)
* * *
Trong lòng Tô Trầm bốc lên một ngọn lửa nồng đậm.
Đó là thống hận đối với chế độ huyết mạch vạn ác này.
Ngón tay Bạch Ỷ Hồng còn điểm ở trước trán Tô Trầm.
Tô Trầm nhìn ngón tay đó, đột nhiên nói: “Một ngón tay là bao nhiêu cống hiến?”
“Cái gì?” Bạch Ỷ Hồng ngẩn ngơ.
Tô Trầm ra tay.
Hắn bắt lấy ngón tay thò ra kia, thuận thế bẻ.
Rắc!
Bẻ gãy ngón tay.
“Ngao!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương xé rách không trung.
Bạch Ỷ Hồng nằm mơ cũng không ngờ Tô Trầm dám hướng hắn ra tay, đau kêu thành tiếng. Nhưng người này cũng không phải thùng rỗng, cùng lúc bị thương, cây quạt gấp ở tay phải đã đâm về phía Tô Trầm.
Tô Trầm cũng không đưa tay về, chỉ phóng ra vòng bảo hộ, tầng tầng lớp lớp, liên tục không ngừng.
Cây quạt gấp cũng ở trong khoảnh khắc đã đánh ra hơn mười lần công kích, đánh vào trên vòng bảo hộ, nhộn nhạo ra mảng lớn ánh sáng màu sắc.
Đang muốn ra tay tiếp, giữa không trung đã truyền đến một thanh âm: “Còn không ngừng tay, trong Tiềm Long viện không cho đánh nhau!”
Bạch Ỷ Hồng thời khắc này đau đến phát sốt, nào còn cân nhắc quy củ học viện, quát: “Dám đả thương ta, ta làm thịt ngươi!”
Vừa lúc lúc này vòng bảo hộ trên người Tô Trầm tiêu tan hết, Bạch Ỷ Hồng quét cây quạt gấp, lại quét ra một quầng sáng cầu vồng, hướng về Tô Trầm.
Tô Trầm cũng không phản kháng, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho quầng sáng đánh tới.
“Lớn mật!” Thanh âm lúc trước gầm lên.
Tiếng quát như sấm, nổ vang ầm ầm.
Quầng sáng cầu vồng quét ra kia tựa như ảo ảnh trong mơ lập tức vỡ tan, hóa thành mảng lớn điểm sáng cầu vồng tràn ngập ở không trung.
Trong lúc nhất thời bầu trời bay múa vô số đốm sáng màu sắc rực rỡ, mê ly nói không nên lời, người ta nhìn mà không chớp mắt được.
Bạch Ỷ Hồng lại hộc máu bay lên.
Một chiêu này của hắn bị người ta mạnh mẽ phá vỡ, dẫn tới kết quả chính là nguyên lực cắn trả, khiến bản thân bị thương không nhẹ.
Lúc này, thanh âm kia mới từ từ truyền đến: “Bảo ngươi dừng tay ngươi cứ dừng, dám kháng lệnh, muốn chết sao? Trong Tiềm Long viện không cho đánh nhau, ngươi tự tiện động thủ, phạt mười điểm cống hiến, kháng mệnh không theo, phạt thêm hai mươi, nhốt một ngày!”
“Cái gì?” Bạch Ỷ Hồng kinh hãi, chỉ Tô Trầm: “Vậy hắn thì sao? Vì sao hắn không chịu trừng phạt.”
“Lão phu không thấy được hắn ra tay đối phó ngươi, chỉ nhìn thấy ngươi ra tay công kích hắn, có vấn đề gì?”
“Hắn không ra tay?” Bạch Ỷ Hồng cả giận: “Rõ ràng hắn ra tay trước, còn làm gãy ngón tay của ta.”
“Lão phu chưa nhìn thấy cái này, chỉ thấy ngươi liên tục hướng hắn khởi xướng công kích, hơn nữa không nghe hiệu lệnh. Về phần ngón tay kia của ngươi... Là chính ngươi làm gãy lúc đánh người nhỉ? Đồ vô dụng.”
Bạch Ỷ Hồng ngạt thở, còn muốn nói gì nữa, một cơn gió bắt đầu thổi, từ trong gió một cái tay vươn ra, đem hắn xách lên, lại là trực tiếp đi giam cầm.
Hướng bầu trời, Tô Trầm nói: “Đa tạ giám sát xử lý công chính.”
“Hừ, tự mình kiềm chế chút, xem ở trên phần Hàn Yến, giúp ngươi một lần, lần sau không giúp được đâu.” Thanh âm kia đã truyền vào trong tai Tô Trầm.
Tô Trầm mỉm cười: “Đa tạ, nếu làm giám sát khó xử, thì trừ mười điểm cống hiến này cũng không sao.”
Ngay từ đầu Tô Trầm đã không tính tiết kiệm mười điểm cống hiến này.
Ba lần hành trình Thâm Hồng ở Tô gia khiến hắn khắc sâu hiểu rõ một đạo lý, chỉ cần có gánh vác trách nhiệm trừng phạt, có một số sai lầm là không sợ phạm phải.
Tiềm Long viện đã dùng trừ cống hiến làm trừng phạt, như vậy thì kiếm thêm cống hiến là được.
“Ha ha, chút việc nhỏ, còn không đến mức khiến ta khó xử.” Đạo sư giám sát kia ngược lại không bởi vậy liền trực tiếp khấu trừ điểm cống hiến của hắn, chỉ nói: “Tiểu tử này cả ngày quấn lấy Hàn Yến, ta thấy cũng phiền, vừa lúc mượn tay ngươi giáo huấn một phen, hê hê hê hê.”
Hóa ra lão đầu này cũng sớm nghẹn muốn thu thập kẻ dám tán tỉnh đồ đệ của hắn.
Trong một chuỗi tiếng cười quái dị, lão đầu kia biến mất không thấy.
Nhưng Tô Trầm biết, như loại nhân vật này, nguyên niệm cường đại, lại phối hợp nguyên trận trong viện, toàn bộ Tiềm Long viện đều ở dưới sự giám thị của bọn họ, có gió thổi cỏ lay gì đều có thể sớm biết.
Đang muốn rời đi, chợt thấy gã sai vặt kia của Bạch Ỷ Hồng còn đó.
Bạch Ỷ Hồng là bị nhốt lại, tên người hầu khốn kiếp này của gã lại vẫn ổn, không có việc gì.
Tô Trầm vừa nghĩ đến sự tình thật ra chính là người hầu này xúc xiểm, trong lòng lập tức nổi giận.
Gã người hầu đó vừa thấy không ổn, nhấc chân bỏ chạy.
Tô Trầm hừ nói: “Ta cho ngươi đi rồi sao?”
Vung tay lên, có vài xúc tu không khí đã trói gã lại, lại thuận thế bổ một phát, trực tiếp đem tên người hầu khốn kiếp này bổ ngã —— tiểu tử này không phải học viên Tiềm Long viện, viện quy không bảo vệ gã.
Mang theo tên người hầu này trực tiếp trở về học xá, Cương Nham thấy Tô Trầm trói người đem về, nhất thời cũng có chút kinh ngạc: “Người này là ai?”
“Không biết, cũng không quan trọng.” Tô Trầm thuận miệng trả lời: “Đem bình dược tề ta đặt lên bàn cầm tới đây, cho gã uống.”
“Bình dược tề dẻo dai kia? Nó không phải thất bại sao?”
“Cho nên mới muốn cho gã uống, ta cần xem một chút vấn đề rốt cuộc xảy ra ở đâu.”
“Rõ.” Cương Nham xách người đi qua.
Kiên nhận dược tề là một loại dược tề làn da dẻo dai, sau khi sử dụng có thể tăng lên tính bền của làn da người ta, dược vật phụ trợ dùng cho tu luyện nguyên kỹ loại luyện thể, cũng được gọi là cọc tiêu dược tề sư cấp độ nhập môn. Chính là nói, ai có thể thuận lợi chế tác hoàn thành kiên nhận dược tề, thì có thể tính là dược tề sư chính thức.
Tô Trầm học tập luyện dược đã được một đoạn thời gian, bản thân hắn còn có thiên phú phương diện này, cộng thêm Vĩnh Sinh Điện Phủ giúp đỡ, tiến bộ bay nhanh.
Nhưng cho dù như thế, phối phương phức tạp cùng thủ pháp điều phối rườm rà của kiên nhận dược tề vẫn làm khó Tô Trầm.
Điều phối dược tề của Nguyên Hoang đại lục cũng không phải là đem các loại tài liệu để một chỗ coi như thành công, đó chỉ là phương thức điều phối dược tề cấp thấp nhất.
Dược tề thật sự chất lượng tốt đều có thủ pháp điều phối độc đáo của mình, càng cần vận dụng nguyên lực không ngừng kích phát dược lực, điều hòa dược tính, khiến nó ở thời khắc chính xác sinh ra phản ứng mình cần, do đó hoàn thành điều phối.
Kiên nhận dược tề ở trong quá trình điều phối cần dùng đến ba loại thủ pháp khác nhau đi điều chỉnh dược tính, có chút sai lầm sẽ thất bại, mà khiến người ta đau đầu chính là, có khi ngươi cũng không biết mình thất bại ở chỗ nào.
Nếu có ai có thể phối hợp mình, có lẽ có thể khiến mình lý giải dược tính tốt hơn, phát hiện vấn đề.
Tô Trầm vốn đang sầu từ chỗ nào có thể tìm được người như vậy, không ngờ người này tự mình đưa lên cửa.
“Cho uống thuốc rồi.” Cương Nham đi tới nói: “Đang gào rú ở trong góc, vừa gào vừa kêu, nói hắn là người của Thường gia Thần Phong lĩnh nào đó, muốn chúng ta biết tay. Chủ nhân...”