Chương 197: Bướng bỉnh
* * *
Thân ở không trung, Tô Trầm liên tục đạp mấy bước, như tản bộ tầng mây, đồng thời lại ném lá cây trong tay.
Phác phác phác phác!
Một lần này, một nắm lá cây kia trực tiếp đánh xuyên qua thân cây, qua lớp gỗ, để lại ở trên thân cây vài cái lỗ thủng bắt mắt.
Tô Trầm lúc này mới nhẹ nhàng từ không trung hạ xuống, bước đi thản nhiên, nói: “Đây cũng là Phi Hoa Thủ và Yên Xà Bộ, là cực hạn tạp huyết mạch có thể đạt tới.”
Ánh mắt Thạch Khai Hoang rốt cuộc xuất hiện một tia khác thường.
Tô Trầm lúc này mới không nhanh không chậm từ trong nguyên giới lấy ra một bình dược tề: “Đây là Đằng Xà nguyên chất dược tề, là ta từ trong Hàn Thủy Tiên lấy ra, đã trải qua hai lần thay đổi, thông qua sử dụng nó, ta đột phá giới hạn vô huyết. Mặt khác nửa năm qua, ta nghiên cứu Đằng Xà huyết mạch nguyên năng biến hóa cũng có một ít đột phá. Cho nên...”
Thân hình Tô Trầm lại động, một lần này hắn là lui về phía sau.
Trực tiếp lui đến trên mặt hồ, cứ như vậy từng bước một đi qua, đạp sóng mà đi, lại không rơi xuống nước.
Lúc trước Tô Trầm tuy có thể đạp không mà đi, nhưng chung quy chỉ là mấy bước, hơn nữa là dưới trạng thái mượn dùng tốc độ cao hoàn thành.
Bây giờ hắn chỉ chậm rãi đi từng bước một như vậy, còn là đi giật lùi, lại không rơi xuống nước, rõ ràng mạnh hơn so với trạng thái lúc trước một đoạn.
Đúng vậy, đây là Yên Xà Bộ Tô Trầm sau khi tăng lên một lần nữa.
Ở sau khi hoàn thiện Đằng Xà nguyên chất dược tề, trải qua gần một năm nghiên cứu, Tô Trầm rốt cuộc có một ít hiểu biết đối với Đằng Xà huyết mạch nguyên năng biến hóa, cũng có thể vận dụng đến trên người mình.
Đạp sóng mà đi, chính là biểu hiện cơ bản của loại tăng lên này. Nói thực ra cái này đã nhất định siêu độ vượt qua cực hạn tạp huyết mạch, đại bộ phận người tạp huyết Đằng Xà, đều không thể làm được điểm ấy. Bọn họ chỉ là đơn thuần nhanh hơn, lại không cách nào để bản thân nhẹ hơn, không thể khiến bản dung nhập không trung.
Tô Trầm từ khi hoàn thành thí nghiệm Đằng Xà nguyên năng tới nay, còn chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt người khác, đây là lần đầu tiên, hắn biểu hiện trước mặt người khác, lại không phải dùng để tranh đấu, mà là hiến vật quý.
Hành tẩu trên mặt nước, Tô Trầm tự tin nhìn Thạch Khai Hoang.
Hắn nói: “Đánh vỡ huyết mạch hạn chế, ta đã làm được.”
Đây là phương pháp của Tô Trầm, dùng sự ưu tú cùng xuất sắc của mình để đả động đối phương.
Nhưng Thạch Khai Hoang lại chỉ là nâng mí mắt.
Ánh mắt vẩn đục đó của lão nhìn về phía Tô Trầm, một lát sau, lão nói:
“Dừng lại.”
“Cái gì?” Tô Trầm ngẩn người.
“Đứng ở nơi đó, đừng nhúc nhích.” Thạch Khai Hoang lặp lại nói.
Tô Trầm ngây người.
Hắn dừng bước, hai chân giẫm ở trên mặt nước.
Sau đó thân thể bắt đầu chìm xuống từng chút một.
Chậm rãi, chậm rãi, ngập hai bàn chân, ngập đầu gối, ngập đùi, giống như hãm thân đầm lầy, thong thả mà kiên định chìm xuống.
Tô Trầm có chút sốt ruột, hắn muốn ổn định, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, lại đều không thể khống chế thân thể hạ xuống.
Vì thế nước hồ tiếp tục dâng lên, ngập bụng, ngập ngực, ngập đỉnh đầu...
Thạch Khai Hoang lắc lắc đầu: “Xem ra còn chưa đủ.”
Cúi đầu tiếp tục nghiên cứu của mình.
Lại một lần nữa thất bại!
Hai ngày sau, Tô Trầm lại đến.
Lần này hắn không thử triển lãm bản thân nữa.
Tuy hắn có thể còn có chút thủ đoạn nhỏ, nhưng hiển nhiên ở trong mắt Thạch Khai Hoang, những thứ này đều không có ý nghĩa gì.
Lão không để ý một học sinh xuất sắc hay không.
Tô Trầm biết mình phạm vào sai lầm, Thạch Khai Hoang không phải các đạo sư coi trọng địa vị, thanh danh kia. Lão nếu là coi trọng, đã sớm thu học sinh rồi, cần gì chờ tới bây giờ?
Hướng lão thể hiện thực lực của mình không có ý nghĩa, thiên tài xuất sắc nữa cũng không thể hấp dẫn lão.
Hắn bắt đầu chuyển đổi cách làm.
Hắn thừa dịp Thạch Khai Hoang đi ra ngoài, đem hồ nước nhà đá dọn dẹp sạch sẽ.
Thạch Khai Hoang quen ở một mình, phòng vừa bẩn vừa lộn xộn, Tô Trầm đem phòng sửa sang lại không dính một hạt bụi, lại đích thân xuống bếp, làm cho Thạch Khai Hoang một bữa ăn ngon, sau đó chờ Thạch Khai Hoang trở về.
Thạch Khai Hoang sau khi trở về thấy một màn như vậy, lại chỉ bĩu môi.
Bữa tối phong phú kia lão lại không khách khí ăn hết, sau khi ăn xong lại cắm đầu ngủ luôn, không thèm để ý tới Tô Trầm.
Tô Trầm cũng không nổi giận, ngày hôm sau tiếp tục đến.
Tô Trầm liên tục quét tước mười ngày, Thạch Khai Hoang liền hưởng thụ mười ngày.
Ngày thứ mười một khi Tô Trầm lại đến, Thạch Khai Hoang thở dài nói:
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tiểu tử. Một chiêu này ngươi bây giờ làm, mười hai năm trước đã có người làm. Ta nói với hắn, hắn làm như vậy là vô dụng, lão tử không thu đệ tử chính là không thu, hắn không tin, cứ đem lão tử coi là đàn bà, cho rằng dỗ một chút thì có thể mềm lòng. Sau đó ta liền để hắn đi làm, kết quả làm mãi tới ngày chọn lựa đạo sư của năm thứ nhất chấm dứt, ta cũng không gật đầu. Mà hắn thì sao, bỏ lỡ vô ích rất nhiều thời gian, ngay cả thân phận hạt giống tiềm lực cũng đánh mất. Hê hê, ngày đó hắn khóc thật sự thê thảm.” Thạch Khai Hoang vui tươi hớn hở nói.
Khuôn mặt Tô Trầm giật giật.
Thạch Khai Hoang tiếp tục nói: “Đương nhiên ngươi cũng có thể không tin, tiếp tục làm những thứ này. Lão đầu tử ta vẫn là rất hưởng thụ ngươi phục vụ, đúng rồi, ngươi ngày hôm qua làm con gà nướng đó không tẹ, quay đầu tiếp tục kiếm chút cho ta.”
Tô Trầm nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Tiền bối đã nói đến nước này, Tô Trầm tự nhiên cũng sẽ không làm những việc vô dụng nữa, nghe tiền bối một lần.”
“Phải không? Nhanh như vậy đã bỏ cuộc? Vậy thực sự quá đáng tiếc, không thử chút nữa? Không chừng đến ngày mai ta sẽ mềm lòng thì sao.”
Tô Trầm thong thả mà kiên định lắc đầu: “Đã biết là đường chết, khi nên từ bỏ thì phải từ bỏ.”
“Vậy thật sự là quá đáng tiếc rồi.” Thạch Khai Hoang ngửa cổ cười khà khà: “Ta vẫn là rất tưởng niệm ngươi phục vụ, dù sao đã lâu chưa có ai từng làm như vậy cho ta.”
Tô Trầm nói: “Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc làm đệ tử của tiền bối.”
Thạch Khai Hoang đáp lại là:
“Cút, lão tử không phải Thú Hoàng sơn, không cần các ngươi tới vượt ải!”
“Ta cũng nói với ngươi rồi, lão già kia à, con mẹ nó là có bệnh. Năm mươi năm chưa từng thu đệ tử, ngươi nghĩ biện pháp như thế nào nữa cũng vô dụng.”
Trong một đình bát giác của Tiềm Long viện, Vương Đấu Sơn miệng ngậm rễ cỏ, mơ mơ hồ hồ nói.
Tô Trầm ngồi ở ghế dài trong đình, lưng tựa cột đình, nhìn phong cảnh thủy sắc xa bên hồ: “Có lẽ là ta chưa mò được mạch của lão đi, chung quy hẳn là có cái gì có thể đả động lão mới đúng.”
“Ta thấy, là lão căn bản không muốn nhận đệ tử! Học viện này còn có ai khó chơi hơn so với lão sao? Không! Ngươi nói ngươi một đạo sư yên lành, không thu đệ tử gọi con mẹ nó đạo sư cái gì chứ? Không muốn làm đạo sư ngươi con mẹ nó đừng đến Tiềm Long viện!”