Chương 198: Ngực mang thiên hạ
* * *
“Đúng vậy, không muốn làm đạo sư, cần gì phải đến Tiềm Long viện.” Tô Trầm cũng lẩm bẩm: “Đã đến đây, vậy khẳng định là muốn thu đệ tử mới đúng... Có lẽ ta chỉ là chưa đạt tới tiêu chuẩn của lão.”
“Ngươi chưa đạt tới tiêu chuẩn của lão? Ưu tú như ngươi còn không đạt được tiêu chuẩn, vậy tiêu chuẩn của lão cao bao nhiêu?” Vương Đấu Sơn khinh thường hỏi: “Chẳng lẽ còn cứ phải là khoáng cổ kỳ tài từ xưa đến nay, mấy vạn năm khó gặp được một lần mới thu?”
Nghe được lời này, Tô Trầm không khỏi nghĩ tới: “Lão theo đuổi là giấc mộng vô số trí tộc mấy vạn năm qua truy đuổi, lấy cái này làm tiêu chuẩn, yêu cầu đệ tử của mình là khoáng cổ kỳ tài trái lại cũng không phải chuyện gì quá phận.”
“Ngươi còn có tâm tình nói giỡn.” Vương Đấu Sơn hừ một tiếng.
Hắn tới đối diện Tô Trầm ngồi xuống, cỏ trong miệng không ngừng xỉa.
“Ta cũng không hiểu ngươi, trong viện nhiều đạo sư ưu tú như vậy ngươi không tìm, còn cứ tìm người bảo thủ, lão điên như vậy. Ngươi nói, ngươi rốt cuộc thấy điểm nào của lão tốt?”
“Ô, cái này sao...” Tô Trầm ôm đầu suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Có hai nguyên nhân. Một là vì ta phục lão. Ta phục lão không chỉ có là vì lão là người từ trước tới nay có thể đem ta dạy như chó lại khiến ta ngoan ngoãn, cũng bởi vì lão có một tấm lòng mang cả thiên hạ... Người có thể biết rõ không thể làm, chung quy khiến người ta khâm phục vài phần.”
Vương Đấu Sơn gật gật đầu: “Được, cái này tính là một. Tuy nói cách làm này có chút ngốc, nhưng có câu châm ngôn nói rất hay, thế giới là kẻ ngốc thúc đẩy. Vậy điểm thứ hai đâu?”
“Điểm thứ hai chính là ta muốn theo bước chân của lão, đuổi theo giấc mộng vạn năm qua của Nhân tộc. Tiềm Long viện đã nhiều đạo sư như vậy chỉ có một mình lão đang phấn đấu vì điều này, ta không tìm lão thì tìm ai?”
Vương Đấu Sơn vỗ trán: “Trời ạ, ngươi thật đúng là điên theo rồi. Tô Trầm, thời gian dài như vậy ngươi còn chưa hiểu sao?”
Hắn nhìn Tô Trầm, nói từng chữ một: “Ngươi không có khả năng làm được!”
“Không có khả năng?” Tô Trầm nhìn lại Vương Đấu Sơn.
Vương Đấu Sơn kiên định gật đầu: “Mấy vạn năm rồi, bao nhiêu anh tài trí tộc, nối đuôi nhau truy đuổi giấc mộng này, nhưng chưa ai có thể thành công. Ồ, hoặc là nói đã thành công, huyết thống chính là con đường tốt nhất đi thông nguyên năng đỉnh phong. Vì sao còn phải vòng qua nó chứ?”
“Bởi vì ta không có huyết thống.” Tô Trầm trả lời: “Còn có rất nhiều rất nhiều người không có huyết thống.”
Vương Đấu Sơn khựng lại.
“Cũng bởi vì lực lượng huyết thống còn chưa đủ cường đại.” Tô Trầm bổ sung nói: “Kẻ địch cuối cùng của trí tộc, là thú tộc, cũng sẽ chỉ là chúng nó. Nhưng lực lượng huyết mạch, lại đến từ thú tộc. Ngươi sao có khả năng vận dụng lực lượng của kẻ địch đi chiến thắng kẻ địch? Cứ nói ngươi đi, Vương Đấu Sơn, kẻ có được Tuyết Hạc huyết mạch. Cho dù huyết mạch của ngươi thức tỉnh đến đỉnh phong, trình độ 50%, nhưng ngươi có thể so sánh cùng Tuyết Hạc hoàng giả chân chính sao? Không, ngươi không thể, ngươi đã định sẵn không có khả năng vượt qua cực hạn của Tuyết Hạc. Huyết mạch cho ngươi lực lượng, nhưng cũng hạn chế sự phát triển của ngươi!”
Vương Đấu Sơn nghe xong há hốc mồm, muốn phản bác, lại không biết nên phản bác như thế nào.
Đây là đạo lý mỗi người đều biết.
Có lẽ bằng vào cố gắng tu hành, bọn họ có thể được tăng lên, vượt qua đồng cấp huyết mạch bình thường, nhưng hạn chế trời sinh trong huyết mạch quyết định bọn họ không thể vượt qua cực hạn.
Đây cũng là chỗ bất đắc dĩ lớn nhất của Nhân tộc —— ở trên lực lượng đỉnh phong, không có bất cứ trí tộc nào có thể vượt qua thú tộc.
Không đề cập tới một con nguyên thú đã có thể phá hủy một đế quốc, riêng là hoang thú đã khiến mọi người khó có thể chống lại.
Tô Trầm nói không sai, huyết thống cho Nhân tộc lực lượng cường đại, nhưng cũng hạn chế Nhân tộc phát triển.
“Đáng tiếc, cái này quá khó làm được, nó chỉ là một giấc mơ không thể thực hiện.” Vương Đấu Sơn lắc đầu nói.
“Có lẽ thế. Nhưng nếu không thể thực hiện, vậy vì sao lão đầu tử còn muốn làm như vậy? Vì sao sẽ có nhiều người như vậy, nối đuôi nhau dấn thân vào trong đó?”
“Cái này...” Vương Đấu Sơn nhất thời không đáp được.
Tô Trầm cho hắn đáp án: “Bởi vì trên đời này luôn có một số người, biết rõ không thể làm. Vì đại nghĩa Nhân tộc, bọn họ không oán không hối hận, cam nguyện vượt lửa qua sông.”
Vương Đấu Sơn nghe mà ngây người.
Thật lâu sau, trong mắt hắn toát ra sự khâm phục nồng đậm: “Nghe ngươi nói như vậy, lão đầu tử thật đúng là người rất giỏi.”
“Đáng tiếc có thể hiểu biết lão rất giỏi cũng không nhiều. Người trên đời này, chú ý thiên phú tiềm lực quá nhiều, chú ý nhân phẩm tính tình lại quá ít.” Tô Trầm cười nói.
Nói xong đoạn lời này, Tô Trầm đột nhiên như bị tia chớp bổ trúng, cả người đều ngây dại.
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh lão đầu, vọng ra những lời lão từng nói với mình nói.
“Bao nhiêu anh hùng, vì Nhân tộc quật khởi mà đi lên con đường không thể quay về này...”
“Làm việc lớn, thì phải có lòng dạ làm việc lớn. Không có trí tuệ ôm ấp nhật nguyệt, lòng mang thiên hạ, cũng xứng bàn tới Nhân tộc quật khởi?”
“Nhân tộc quật khởi từ ngữ này, không phải ngươi loại chim non này có thể tùy tiện chà đạp, đó là làm người ta dùng cả đời thực hiện cùng theo đuổi...”
Từng tiếng, từng câu này quanh quẩn ở trong lòng hắn, gõ vang, như trống chiều chuông sớm, vang vọng ở bên tai Tô Trầm.
Chấn động khiến hắn trời đất quay chuyển, chấn động khiến hắn tay chân phát run.
“Này, ngươi sao vậy?” Vương Đấu Sơn thấy hắn vẻ mặt kỳ quái, hỏi.
Tô Trầm chỉ là ngơ ngác nhìn phương xa, lẩm bẩm: “Ta thực ngu xuẩn, ta sớm nên nghĩ đến, ta thế mà sẽ cho rằng, bày ra thiên phú của mình thì có thể đạt được lão tán thưởng, lừa lão thu nhận làm đệ tử. Ta sai rồi, ta mười phần sai rồi. Muốn làm đệ tử của lão, cần không phải thiên phú cường đại, tiềm lực ưu tú, đầu óc hơn người, cũng không phải cẩn thận chiếu cố...”
“Mà là phải có một trái tim lòng mang thiên hạ!”
Vương Đấu Sơn nghe mà giật mình: “Trái tim lòng mang thiên hạ?”
“Đúng vậy!” Tô Trầm rất khẳng định gật đầu: “Lão đầu thu đệ tử quả thật có tiêu chuẩn, chỉ là tiêu chuẩn này không phải thiên phú tiềm lực, mà là tính tình nghị lực! Nghị lực đó cũng không phải có thể kiên trì đưa cơm làm bếp bao lâu, mà là đi ở trên một con đường có thể vĩnh viễn không nhìn thấy tương lai, lại vẫn như cũ kiên định đi tiếp, cho đến sinh mệnh kết thúc!”
Vương Đấu Sơn giật mình há hốc mồm
Một hồi lâu sau, hắn mới hỏi: “Vậy cần như thế nào mới tính đạt tới tiêu chuẩn của lão?”
Tô Trầm lắc đầu: “Ta không biết.”
Ngay tại lúc Vương Đấu Sơn sắp thất vọng, Tô Trầm lại cười: “Nhưng không biết không sao mà. Không biết... Có thể hỏi lão.”
Lại một lần nữa tới nhà đá, Tô Trầm so sánh với lúc trước cao hứng, đã tỏ ra ổn trọng hơn rất nhiều.
Đã không có sự kiên định cùng tự tin chí ở nhất định phải được, thay vào đó là tôn trọng cùng kính ngưỡng khi đối mặt vô cùng mới có.