Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 202: Ngô nói không cô (2)

Chương 202: Ngô nói không cô (2)



* * *

Nói đến đây, thanh âm Tô Trầm đột nhiên cao lên vài phần: “Mặc dù là ngày tháng từng tối tăm nhất ảm đạm nhất, ta cũng có thể bắt lấy một chút hy vọng đó tiếp tục tiến lên, như vậy bây giờ, ta lại có lý do gì bỏ cuộc chứ?”
“Cho nên ta đến đây, ta vẫn muốn đi lên con đường này.”
“Nhưng rất đáng tiếc, không phải vì lý do ngươi chờ mong, không phải ôm quyết tâm khẳng khái hẳn phải chết hy sinh vì nghĩa, lại càng không phải vĩ đại không oán không hối hận vì Nhân tộc quật khởi kính dâng cả đời, mà là vì còn tràn ngập hy vọng đối với thế giới này, còn ôm lòng tin đối với nhân tính... Ta tin tưởng, tương lai không chỉ có bóng tối, tương tự cũng có quang minh. Mà ta, am hiểu tìm kiếm quang minh trong bóng đêm!”
“Ta tin tưởng, ta sẽ không cô độc!”
...
Trầm mặc.
Trầm mặc thật lâu.
Thẳng tới lúc qua non nửa nén hương thời gian, Thạch Khai Hoang mới rốt cuộc mở miệng:
“Ta không phải một người thông minh... Trên chiến trường, không chứa chấp những sự thông minh vặt đó, cho tới nay, ta muốn đều là một đệ tử đặt mình vào chỗ chết rồi mới sống, quả cảm quyết tuyệt không sợ tiến lên.”
Nghe được lời này, lòng Tô Trầm trầm xuống.
Thạch Khai Hoang tiếp tục nói: “Lại không ngờ, cuối cùng thu vẫn là một đệ tử linh hoạt giỏi cãi, biết ăn nói, có cách nghĩ của chính mình, lại có thể nhìn thấu tâm tư của ta. Có lẽ, đây là số mệnh đi.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Trầm mừng rỡ.
Thạch Khai Hoang đã nói: “Như vậy, theo ta đi.”
Lão nói xong đứng lên, đi về phía sau rừng.
Tô Trầm không biết lão muốn làm gì, không dám tùy tiện nói gì, chỉ có thể yên lặng đi theo phía sau lão.
Hai người cứ như vậy tiến lên mãi, xuyên qua vạt rừng nhỏ, đi qua hành lang dài, vòng qua một mảng đình đài lầu các, tới trước một mảng rừng tháp.
Thạch Khai Hoang chọn một tòa cổ tháp trong đó đi vào.
Tiến vào cổ tháp, chỉ thấy nơi đây thế mà có động thiên khác.
Trong phòng rộng lớn, một lão nhân đang ngồi ở trước một cái bàn làm việc rất lớn, cầm một đống hồ sơ lật xem.
Nhìn thấy Thạch Khai Hoang tiến vào, lão nhân râu bạc kia kêu lên quái dị: “Thạch Khai Hoang? Ngươi làm sao vậy?”
“Đến đăng ký.” Thạch Khai Hoang trả lời, nghiêng người, lộ ra Tô Trầm phía sau.
Nhìn thấy Tô Trầm, lão nhân râu bạc ngây cả người, hỏi: “Đăng ký? Đăng ký cái gì?”
“Ngươi nơi này còn có thể đăng ký cái gì? Đăng ký cho đệ tử ta mới thu, từ hôm nay trở đi, nó là đệ tử của ta.”
Nghe được lời này, lão nhân râu bạc đột nhiên giật mình.
Sắc mặt lão bắt đầu biến hóa từng chút một, dần dần đỏ lên, ngay cả râu cũng dựng đứng từng sợi, sau đó lão kêu lên quái dị: “Ngươi thu đệ tử? Điều này sao có khả năng? Thạch Khai Hoang ngươi thế mà thu đệ tử? Hơn nữa vừa lên đã là thân truyền đệ tử?”
“Được rồi, đừng vẻ mặt ngạc nhiên như vậy. Lão tử không kiên nhẫn chơi cái gì quá độ đệ tử đến thân truyền, hoặc không thu, thu chính là thân truyền, có cái gì phải kỳ quái.” Thạch Khai Hoang không kiên nhẫn phất tay: “Ghi chép nhanh lên đi.”
Lão nhân râu bạc nghẹn họng trân trối nhìn nhìn Thạch Khai Hoang, lại nhìn nhìn Tô Trầm, lúc này mới như ở trong mơ mới tỉnh, mới luống cuống tay chân bắt đầu tìm sổ sách đăng ký, miệng còn không ngừng than thở: “Đáng chết, đáng chết, ta đem nó đặt chỗ nào rồi?”
“Nơi này!” Thạch Khai Hoang thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ chỉ quyển sách da thú to kia bên cạnh lão.
“A! Ở đây.” Lão nhân râu bạc một tay cầm sách da thú ôm tới, vội vàng mở ra, trong miệng còn lẩm bẩm lời nói kỳ quái.
Thấp giọng tụng niệm, Tô Trầm nhìn thấy trong sách da thú toát ra một làn khói mỏng, một vật nhỏ sương khói cấu thành từ trong sách da thú toát ra, thoạt nhìn tròn vo tựa như quả bóng cao su, chỉ có một đôi mắt to không ngừng chớp.
“Nói ra tên của ngươi!” Lão đầu lớn tiếng hô.
Thạch Khai Hoang vỗ vỗ Tô Trầm: “Nói tên.”
“A... Tô Trầm! Ta tên Tô Trầm.” Tô Trầm vội nói.
“Hắn tên Tô Trầm!” Lão nhân râu bạc hướng u linh sương khói trong sách da thú toát ra nói.
Vì thế u linh kia đột nhiên tách ra hai làn khói mảnh, nháy mắt chui vào trong lỗ mũi Tô Trầm.
Tô Trầm không ngờ còn có thể có loại tình huống này, bị làm cho liên thanh ho khan, lại phát hiện khói kia cũng không làm người ta sặc, sau khi tiến vào trong cơ thể hắn lập tức biến mất.
“Tốt rồi, nó đã ghi nhớ ngươi.”
Lão đầu nói, tùy tay từ trên bàn lấy ra một khối nguyên thạch ném vào trong miệng sương khói u linh kia.
Tô Trầm thấy rõ, đó là một khối trung phẩm nguyên thạch.
Chỉ là đăng ký, đã cần hao phí một khối trung phẩm nguyên thạch? Đây là đăng ký cái gì?
Tô Trầm không rõ, hắn nhìn về phía Thạch Khai Hoang, Thạch Khai Hoang lại thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lại là ngay cả lời nhảm cũng không nói một câu, cứ thế rời khỏi.
Lão nhân râu bạc kia trơ mắt nhìn Thạch Khai Hoang rời đi, đứng sững sờ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới cái gì, hoa chân múa tay bắt đầu tìm kiếm ở trên bàn làm việc của mình: “Ở đâu, ở đâu? Đáng chết, ta đem nó ném đâu rồi... A, ở chỗ này, tìm được rồi.”
Từ phía dưới cái bàn tìm được một cái vòng tay đen sì, lão nhân gập ngón tay búng, vòng tay kia liền phóng ra ánh sáng kỳ dị, lão nhân hướng cái vòng tay kêu lên:
“Thạch Khai Hoang thu đệ tử rồi!”
Gợn sóng nguyên lực ở trong không gian vô hình khuếch tán ra như gợn sóng, truyền tới từng góc, vì thế các đạo sư của Tiềm Long viện, hầu như mỗi người đều cảm nhận được một dao động khác thường đó.
Đại thư viện, phòng giảng bài, sảnh truyền thụ kỹ năng, điện thí luyện, các góc của Tiềm Long viện, vô số đạo sư hoặc bận rộn hoặc nhàn rỗi ở lúc này đều cảm nhận được động tĩnh lạ từ vòng tay của mình. Bọn họ mở vòng tay, nghe được tiếng lão nhân trong vòng tay.
“Thạch Khai Hoang thu đệ tử rồi!”
Vì thế tất cả mọi người ở thời khắc này đồng thời ngây dại.
Trong nháy mắt đó, các đạo sư Tiềm Long viện giống trúng nguyên kỹ thời gian cấp hủy diệt, đứng thẳng bất động tại chỗ.
Đi theo Thạch Khai Hoang đi ra khỏi tháp đá, Tô Trầm rốt cuộc không nhịn xuống hỏi: “Đạo sư, xin hỏi vừa rồi cái kia là gì?”
Thạch Khai Hoang đã nhận hắn, từ giờ trở đi, hắn liền chính thức xưng Thạch Khai Hoang là đạo sư.
“Đó là mộng tinh linh, vật nhỏ đến từ huyễn mộng cảnh, nó có thể mang ngươi tiến vào lưới mộng.” Thạch Khai Hoang trả lời.
Cái gọi là huyễn mộng cảnh, chính là một tiểu thế giới độc lập phụ thuộc vào Nguyên Hoang thế giới.
Thế giới này lấy Nguyên Hoang thế giới là chủ, có thể coi Nguyên Hoang vì thân cây, còn có rất nhiều thế giới dựa vào trên nó. Loại tiểu thế giới này có rất nhiều cách gọi, vị diện, tiểu thế giới, dị vực không gian…, mà ở đây, mọi người lấy cảnh để gọi.
“Lưới mộng? Đó là cái gì?”
“Đó là mạng lưới tinh thần Huyễn Mộng Chi Chủ bện ra, liên thông với toàn bộ huyễn mộng cảnh, có vô số mộng tinh linh phụ trách quản lý lưới tinh thần này.”
“Nó có ích lợi gì?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất