Chương 206: Kiểm Tra Nói Dối (2)
* * *
Kiểm Tra Nói Dối thông qua cảm thụ tư duy cùng cảm xúc dao động của mục tiêu khi nói chuyện để phán đoán thiệt giả, đương nhiên cái này không ý nghĩa trăm phần trăm hữu hiệu. Cường giả thật sự hoàn toàn có thể khống chế nhịp tim cùng cảm xúc của mình, vô luận nói dối như thế nào cũng có thể khiến tâm cảnh không dao động. Nhưng bản thân loại khống chế này cũng sẽ có manh mối nhất định tồn tại, Kiểm Tra Nói Dối tương tự có thể phát hiện, nhưng cái đó cần năng lực cảm ứng đối với nguyên lực của người sử dụng mạnh hơn nữa.
Chính bởi vậy, Kiểm Tra Nói Dối là một nguyên kỹ điển hình bắt nạt kẻ yếu, nếu người sử dụng thực lực cao hơn người bị kiểm tra, thì xác xuất thành công tăng mạnh, ngược lại, thì cơ bản thất bại.
Thực lực Thang Linh kém Tô Trầm một đoạn, lại không biết Tô Trầm nắm giữ Kiểm Tra Nói Dối bí kỹ bực này, hoàn toàn không có phòng bị, cho nên Tô Trầm dễ dàng đạt được kết quả mình muốn.
Gã đang nói dối!
Chưa ép hỏi mục đích sau lưng việc nói dối của Thang Linh là cái gì, quanh đi quẩn lại chỉ là những việc kia, cho nên Tô Trầm chỉ là dứt khoát lưu loát từ chối.
Thật ra cho dù Thang Linh không nói dối, Tô Trầm cũng sẽ từ chối.
Con đường học bá, vốn là cô độc mà tịch mịch, mạnh vì gạo bạo vì tiền không phải thái độ làm việc nên có.
Rời Thang Linh, Tô Trầm tự về học xá.
Ngay sau khi hắn đi xa không lâu, thân hình Thang Linh hiện ra ở đây.
Một lần này, bên cạnh hắn đã có thêm hai người.
Bạch Ỷ Hồng cùng một nam tử lông mày như kiếm.
Hắn tên Bạch Âu.
Lôi linh Bạch Âu.
“Đường huynh, tiểu tử này không mắc bẫy, chúng ta làm sao bây giờ?” Bạch Ỷ Hồng oán hận nói.
Bạch Ỷ Hồng tuy là người Thần Phong lĩnh Thường gia, nhưng phụ thân lại thật sự là con em lôi linh Bạch gia. Chẳng qua bởi vì nguyên nhân nào đó, Bạch Ỷ Hồng từ khi sinh ra đã theo mẫu thân, lớn lên ở Thường gia, trái lại không có tiếp xúc gì với Bạch gia. Cũng là sau khi nhập học, mới có chút quan hệ với Bạch Âu.
Nhưng Thần Phong lĩnh Thường gia so với Bạch gia lớn hơn rất nhiều, ông ngoại hắn lại đầy bụng lửa giận với Bạch gia, không cho phép hắn lui tới với Bạch gia, bởi vậy cũng mãi không thành lập ra giao tình gì.
Không ngờ chuyện Tô Trầm, lại khiến bọn họ đi chung với nhau.
Vì báo thù, Bạch Ỷ Hồng sớm đem lời dặn của ông ngoại vứt sang một bên.
Lôi linh Bạch Âu là trong mười hạng đầu kỳ thi Tam Sơn quận lúc trước, tuy thứ tự chỉ ở hạng chín, lại là thật sự đánh ra, luận thực lực chân chính, tuyệt đối mạnh hơn Tô Trầm đầu cơ trục lợi nhiều.
Cho nên Bạch Ỷ Hồng cũng luôn chờ Tô Trầm đi ra để tiện giáo huấn hắn.
Nào ngờ thời gian dài như vậy hắn tổng cộng chỉ đi ra một lần, còn là ngày đó gã bị giam, sau đó thì lại luôn rúc ở trong viện không đi ra ngoài.
Đảo mắt lại ba tháng qua đi, Tô Trầm thế mà chưa từng rời Tiềm Long viện một ngày, lại khiến người chờ hắn sốt ruột khó dằn nổi, lúc này mới hao tổn tâm cơ tìm Thang Linh, muốn đem hắn lừa ra ngoài.
Không ngờ Tô Trầm căn bản không nể mặt Thang Linh, mồi tuy đã rắc, nhưng cá lại không mắc câu.
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Ỷ Hồng liền hận đến ngứa răng.
Bạch Âu ngược lại trấn định hơn rất nhiều: “Không mắc bẫy, có thể là bởi vì thật sự bận không thể phân thân, cũng có thể là bởi vì hắn nhìn thấu Thang Linh nói dối. Sớm ở lúc kỳ thi Tam Sơn quận, người này đã mượn đủ loại thủ đoạn để đánh bại đối thủ, ngay cả Kim Linh Nhi cũng thua hắn. Tuy thực lực không đủ, đầu óc ngược lại không thể xem thường. Muốn nói hắn phát hiện vấn đề, ta cũng sẽ không kỳ quái.”
“Vậy ta làm sao bây giờ? Nếu để hội trưởng biết, ta sẽ thê thảm.” Thang Linh kinh hãi.
Hắn thân là thành viên Phi Tuyết hội, lại giúp huyết mạch quý tộc hại học viên cũng là người không có huyết mạch, vốn đã phạm vào tối kỵ.
Chỉ có thể nói vàng đỏ nhọ lòng son, Bạch gia cho thật sự quá nhiều lợi ích, khiến hắn sớm quên cái gì gọi là nguyên tắc, cái gì gọi là điểm mấu chốt.
Mà bây giờ vừa nghe được sự tình có thể bại lộ, trong lòng lập tức hoảng sợ, bắt đầu hối hận bị Bạch Âu mua chuộc.
Bạch Âu khinh thường nhìn Thang Linh một cái, lạnh nhạt nói: “Biết lại như thế nào? Một cái Phi Tuyết hội, thực cho rằng chúng ta sợ hắn hay sao? Nói trắng ra là, Tiềm Long viện sở dĩ cho phép Phi Tuyết hội nó tồn tại, cũng chỉ là dùng để hướng bên ngoài thể hiện huyết mạch quý tộc ta rộng lượng. Nếu thật dám lên mặt, nó vẫn sẽ biết tay.”
Thang Linh vội nói: “Phi Tuyết hội tự nhiên không có khả năng như thế nào cả đối với huyết mạch quý tộc, nhưng hội trưởng muốn xử trí ta, ta vẫn sẽ gặp nhiều phiền toái.”
“Vậy đừng cho hắn biết không phải được rồi? Nghĩ cách chút, đem Tô Trầm dẫn ra ngoài giải quyết gọn, mọi chuyện đều xong.” Bạch Âu âm trầm nói.
“Vấn đề là hắn căn bản không chịu đi ra. Tên khốn kiếp này không biết từ đâu kiếm được điểm cống hiến cùng nguyên thạch, chưa từng thấy hắn phát sầu vì tài nguyên, cho nên nhập học nửa năm, một lần nhiệm vụ cống hiến cũng chưa từng làm, thế mà cũng sống thoải mái.” Thang Linh buồn bực nói.
“Còn không phải bởi vì thân phận hạt giống cấp hai kia của hắn, bản thân có thể được một trăm điểm cống hiến cùng một cái quyền hạn chiết khấu cấp chín. Lại thêm hắn không đi chỗ nào cần tiêu hao cống hiến, tự nhiên là không thiếu điểm cống hiến.” Bạch Ỷ Hồng nói.
“Nhưng hắn nếu muốn giữ được thân phận học viên hạt giống bậc hai của mình, nhất định phải tham gia khảo hạch cuối năm. Nếu không cho dù hắn thoát được lần này, hắn tương lai cũng sẽ bởi vì không có điểm cống hiến mà nửa bước khó đi.” Thang Linh mắt sáng ngời nói.
“Nói như vậy, còn phải chờ hắn đến cuối năm?” Bạch Ỷ Hồng có chút không cam lòng.
“Nếu hắn luôn co đầu rút cổ không ra, sợ cũng chỉ có thể như thế.” Bạch Âu trầm giọng nói: “Như vậy cũng tốt, tập trung tinh lực giải quyết một kẻ khác trước. Tiểu tử tên Vân Báo kia thế nào?”
“Ngược lại với hắn, quả thực chính là dã nhân trời sinh, chưa từng thấy hắn an nổi nán lại ở trong học viện, suốt ngày ra ngoài săn giết hung thú, muốn tìm được hắn cũng khó.”
“Mẹ nó, một con rùa đen, một tên dã nhân, sao mục tiêu phải đối phó đều con mẹ nó khó quấn như vậy.” Bạch Âu cũng có chút hổn hển.
Tô Trầm không biết người Bạch gia đã tìm được hắn, cho dù đã biết cũng không cần để ý.
Hắn bây giờ đại bộ phận tinh lực đều đặt ở trên việc học tập đối với Nguyên Phù Quang Năng Trận.
Thời gian học tập là thống khổ, thời gian học tập là vui vẻ.
Thời gian học tập là dài đằng đẵng, thời gian học tập là ngắn ngủi.
Ở dưới sự dạy dỗ của Thạch Khai Hoang, lý giải của Tô Trầm đối với nguyên lực phù ấn đang nhanh chóng tăng lên.
Có một đạo sư chỉ điểm mình đúng là tốt, thứ trên rất nhiều lớp công khai sẽ không giảng, đạo sư sẽ giảng cho ngươi; rất nhiều lớp nhất thời chưa nghe hiểu nội dung, đạo sư sẽ giúp ngươi lặp đi lặp lại lý giải; thậm chí còn ngay cả ngày thường tu luyện cũng có đạo sư chỉ điểm cho ngươi, giúp ngươi luận bàn —— nguyên lực trong nguyên năng tháp so với phòng luyện công của học xá dư thừa hơn nhiều, tuy Tô Trầm chưa chắc thèm cái này.