Chương 210: Vân Báo (1)
* * *
Vương Đấu Sơn thì đạt được thứ tự tốt hơn, thực lực của hắn vốn đã không yếu, đoạn thời gian trước lại có tiến bộ, thế mà ở trong bình xét cuối kỳ một hơi đạt được hạng chín mươi tám.
Cũng không tụt lại phía sau người ta là Lý Thanh Vân cùng Bạch Cách, hai người này thế mà lại một lần nữa tiến vào hai trăm người đứng đầu, xếp trong Hóa Long bảng, hơn nữa là một người hạng một trăm bốn mươi tám, một người hạng một trăm bốn mươi chín, vẫn như cũ là chênh lệch mỏng manh. Chẳng qua một lần này, lại là Bạch Cách chiếm thượng phong, so với Lý Thanh Vân cao hơn một tia.
Về phần được xưng Dạ Nhận cùng Hàn Trướng Cam Nhĩ Lặc muốn cho Tô Trầm biết tay thì căn bản ngay cả top hai trăm cũng chưa vào được —— Dạ Nhận sở trường là đánh đêm cùng ẩn nấp đánh lén, tương tự không sở trường lôi đài chiến cần đối mặt. Về phần vị Hàn Trướng kia, chẳng qua cũng chỉ là một thiên tài đi ra từ địa phương nhỏ, sau khi rời khỏi thiên địa hạn hẹp trước đây, tới thế giới lớn thật sự, mới ý thức được mình căn bản chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Đánh bại Tô Trầm chỉ là trò cười, hắn ngay cả Hóa Long bảng cũng chưa có tư cách vào.
Cũng vô duyên Hóa Long bảng còn có Lâm Tịnh Hiên.
Đệ tử Lâm gia tuy tiến vào Tiềm Long viện, nhưng ở nơi cạnh tranh kịch liệt này, nếu muốn thật sự có được một chỗ ngồi vẫn như cũ chênh lệch quá xa.
Về phần Tô Trầm... Không tham gia hắn đương nhiên cái gì cũng không có.
Hắn bị hủy bỏ tư cách hạt giống tiềm lực cấp hai.
Cuối cùng có Thạch Khai Hoang, tư cách hạt giống tiềm lực tuy không còn, các quyền hạn ở trong học viện lại giữ lại.
Rất nhiều người bởi vậy mà cười nhạo hắn.
Ngay cả vị hội trưởng Phi Tuyết hội kia từng một đợt coi trọng Tô Trầm cũng bởi vậy thở dài.
Mượn sức ban đầu đối với Tô Trầm hoàn toàn biến mất.
Hắn không là niềm kiêu ngạo trong lòng học viên vô huyết nữa, chỉ là một tồn tại phù dung sớm nở tối tàn ở trong Tiềm Long viện nhanh chóng ngã xuống bình thường.
Có lẽ không qua bao lâu, ngay cả bình thường cũng không phải nữa.
Theo năm học thứ nhất qua đi, học sinh mới biến thành học sinh cũ, giữa học viên cùng học viên cũng có thứ tự, chênh lệch và giai tầng cũng dần dần xuất hiện.
Lên Hóa Long bảng là một giai tầng, không lên là một giai tầng, cho dù cùng ở trên bảng, thứ tự khác nhau cũng đại biểu cho giai tầng khác nhau.
Mấy thứ này mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, lại theo thời gian trôi qua, rơi vào lòng người, cuối cùng cũng hình thành thói quen, xu thế, điều lệ...
Nhưng tất cả cái này đều không quan hệ với Tô Trầm.
Vùi đầu trong học tập, Tô Trầm đem toàn bộ tinh lực đều đầu nhập đến trong học tập nguyên năng.
Hôm nay giống với mọi khi, Tô Trầm sau khi nghe giảng xong về nguyên năng tháp.
Tới trước tháp, lại nhìn thấy một người đang ngất xỉu ở trước cửa.
Tô Trầm tiến lên nhìn kỹ, kinh ngạc lên tiếng: “Là ngươi?”
Khi tỉnh lại, Vân Báo ngay sau đó đem thân thể gấp khúc, xoay người một cái trốn được một góc giường, để bóng tối che giấu mình, đồng thời trong tay đã cầm sẵn một nguyên kỹ, lúc này ánh mắt mới nhìn bốn phía.
Tất cả tiến hành nhanh như vậy, đến nỗi Tô Trầm thấy hoa mắt, đã nhìn thấy bệnh nhân vừa rồi còn hôn mê trên giường nháy mắt biến thành báo săn ngủ đông một góc chờ thời mà động.
Tô Trầm cũng cả kinh, nhưng hắn vẫn cười nói: “Ngươi tỉnh rồi? Đừng lo lắng, ở chỗ ta không có nguy hiểm.”
Thiếu niên nhìn thấy là Tô Trầm, ánh mắt cảnh giác lúc này mới hơi thả lỏng.
Một khắc tinh thần trầm tĩnh lại, đau đớn toàn thân lại lần nữa càn quét đến, hắn đau tới mức kêu rên thành tiếng.
Tô Trầm đã nói: “Trên thân ngươi có ba mươi hai chỗ bị thương, trong đó ba chỗ là vết thương trí mạng, ta thật không dễ gì giúp ngươi đem miệng vết thương xử lý tốt, ngươi như vậy, lại phải làm một lần nữa.”
Vân Báo cúi đầu nhìn nhìn thân thể của mình, quả nhiên trên người hắn tràn đầy vết thương bọc tốt, một ít trong đó còn đang trào máu.
“Cảm ơn.” Cổ họng Vân Báo khàn khàn trả lời, cổ họng hắn bị chém một đao, khi nói chuyện có gió vù vù.
“Cảm ơn thì không cần, nếu không muốn sự vất vả của ta uổng phí thì nằm trở về.”
Vân Báo ngoan ngoãn nằm về trên giường.
“Đem cái này uống vào.” Tô Trầm đem dược tề sớm chuẩn bị tốt cho gã: “Cái này phải uống tiết kiệm chút, sau khi uống xong vận hành thuật hấp thu, hấp thu dược lực, khiến dược lực phát tán toàn thân... Sẽ có chút nóng.”
Vân Báo uống vào.
Chỉ cảm thấy một dòng chảy nóng sôi trào từ trong cơ thể dâng lên, đi khắp toàn thân, tiến vào mỗi một kinh lạc của hắn, càng lúc càng nóng, đến cuối cùng thậm chí nóng tới mức Vân Báo muốn cất tiếng kêu to.
“Mau vận hành thuật hấp thu, hấp thu dược lực!” Tô Trầm đã nói.
Vân Báo toàn lực vận hành, lúc này mới khiến luồng chảy nóng kia thoáng giảm bớt.
Dù là như thế, dược lực hung mãnh vẫn đánh cho Vân Báo dục tiên dục tử. Nhưng tiểu tử này tính tình cũng cứng, thế mà từ đầu tới cuối nghiến răng không rên một tiếng, chỉ ở dưới sự chỉ đạo của Tô Trầm không ngừng hấp thu dược hiệu.
Loại tình huống này nhất trí giằng co thời gian một nén hương, thẳng đến khi Vân Báo thở ra một hơi dài, thân thể không run rẩy nữa, lại càng không nóng rực nữa. Tô Trầm biết, Vân Báo đã đem toàn bộ dược lực đều hấp thu xong.
“Bây giờ thế nào?” Tô Trầm hỏi.
Vân Báo xem xét bản thân một phen rồi trả lời: “Nội thương gần như đã khỏi một nửa, trái lại ngoại thương ảnh hưởng không lớn, có một số chỗ thậm chí còn tăng thêm.”
“Vậy thì được.” Tô Trầm rất hài lòng, nội thương của Vân Báo vốn rất nghiêm trọng, có thể ở thời gian ngắn như vậy khôi phục đến loại trình độ này đã là cực khó được, về phần không có hiệu quả đối với ngoại thương, hắn trả lời: “Không kỳ quái, Bạch Thạch dược tề vốn là nhằm vào nội thương mà tồn tại.”
“Bạch Thạch dược tề?” Vân Báo nghi hoặc: “Đây là thuốc gì? Dược hiệu tốt như vậy, ta sao chưa từng nghe nói.”
Tô Trầm cười: “Bởi vì cái đó vốn không phải bên ngoài có.”
Tạm dừng một phen, hắn bổ sung nói: “Ta phát minh.”
“Ngươi phát minh?” Tròng mắt Vân Báo cũng sắp rơi ra.
“Ừm... Nói chính xác, là có người phát minh một nửa, ta tiếp tục hoàn thành một nửa khác.” Tô Trầm nói.
Bạch Thạch dược tề quả thực phát minh nên tính là Phong đại sư, Tô Trầm ở sau khi giết hắn chiếm được toàn bộ tri thức lão để lại, trong đó bao gồm phối phương loại dược tề này.
Dược tề lúc ban đầu không tên là Bạch Thạch, cũng không phải dùng để trị liệu nội thương.
Nó vốn là một loại dược tề nguyên lực sôi trào, sau khi sử dụng có thể kích phát nguyên lực, khiến nguyên lực của mình ở trong khoảng thời gian ngắn càng thêm cuồng bạo, do đó khiến uy lực nguyên kỹ tăng vọt.
Nhưng đây tương tự là một tác phẩm thất bại, Phong đại sư chỉ sở trường điều phối dược tề mà không sở trường khống chế nguyên năng, hắn phát hiện nguyên lực cuồng bạo thật sự khó có thể khống chế, cho nên sau đó không lâu liền từ bỏ.