Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 211: Vân Báo (2)

Chương 211: Vân Báo (2)



* * *

Tô Trầm ở sau khi đạt được bút ký ý thức được năng lực khống chế nguyên năng của mình mạnh hơn Phong đại sư nhiều, cho nên liền muốn đem loại dược tề này phối ra, một mặt rèn luyện dược tề học của mình, một mặt cũng tiện cho tăng lên thực lực.
Nhưng bởi vì trên bút ký chỉ có phối phương không có thủ pháp điều phối, cho nên Tô Trầm đã thất bại rất nhiều lần.
Ở trong một lần thất bại, Tô Trầm trong lúc vô ý phát hiện, ở trong quá trình chế tác dược tề nguyên lực sôi trào sinh ra vài loại dịch phụ, có một loại thế mà có kỳ hiệu đối với trị liệu nội thương.
Nghiên cứu bởi vậy mà xuất hiện lệch lạc trên phương hướng, cuối cùng Tô Trầm chưa thể chế tạo ra dược tề nguyên lực sôi trào, ngược lại mò mẫm ra một loại dược tề trị liệu nội thương hoàn toàn mới.
Sở dĩ gọi nó Bạch Thạch, thật ra chính là ý tứ bạch thập, ám chỉ dược tề này là Tô Trầm tự mình nhặt được miễn phí.
Lúc này, Tô Trầm còn đem thu hoạch Bạch Thạch dược tề xem là một loại vận khí vô tâm cắm liễu liễu xanh rờn, chỉ có thật lâu về sau, hắn mới sẽ biết, ở trên con đường nghiên cứu, như loại chuyện có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh rờn này, nhiều đến mức đếm không xuể.
Khi ngẫu nhiên nhiều đến trình độ nhất định, cũng sẽ thành tất nhiên.
Bạch Thạch dược tề chỉ là thành tựu đầu tiên trên con đường nghiên cứu vô tình đạt được, lại không phải một cái cuối cùng.
“Thì ra ngươi theo đuổi là trở thành dược tề sư, tu hành chỉ là nhân tiện.” Vẻ mặt Vân Báo bừng tỉnh đại ngộ.
Tô Trầm cổ quái nhìn hắn một cái: “Không, ta theo đuổi là trở thành một nguyên khí sĩ cường đại... Dược tề sư mới là nhân tiện.”
“...”
Có thể lấy thân phận học sinh năm thứ hai của Tiềm Long viện, liền phát minh một loại dược tề hoàn toàn mới còn chỉ là nhân tiện, đối với điều này Vân Báo cũng cảm thấy hết chỗ nói rồi.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Vân Báo nói: “Ngươi vẫn chưa hỏi ta, ta là làm sao bị thương... Ngươi đã biết, đúng không?”
“Ba mươi hai chỗ vết thương, có bảy chỗ mang theo vết xạm có năng lượng lôi đình rõ ràng tạo thành, thậm chí xuyên qua vết thương vào thẳng tạng phủ. Tuy nói rất nhiều người nắm giữ lôi đình chi lực, nhưng có lực xuyên thấu như thế không nhiều... Là lôi linh Bạch Âu nhỉ?”
Vân Báo lộ ra vẻ mặt ngươi quả nhiên đã biết.
Giọng hắn trầm thấp nói: “Bọn hắn có sáu người, nếu chỉ một mình Bạch Âu, ta giết chết gã!”
“Ta tin tưởng. Dù sao cũng là sáu người đối phó một mình ngươi, cũng để ngươi chạy mất?”
Vân Báo lại lắc đầu, hắn nói: “Ta không chạy.”
Tô Trầm giật mình, hắn nhìn nhìn Vân Báo: “Ngươi chơi cứng với bọn hắn?”
Vân Báo rất nghiêm túc trả lời: “Bọn hắn phạm vào một sai lầm lớn, chính là không nên ở trong rừng rậm tác chiến với ta.”
Tô Trầm có chút không dám tin tưởng nhìn hắn: “Ngươi đừng nói với ta một đánh sáu, ngươi còn đả thương bọn hắn.”
Vân Báo trả lời: “Ta làm thịt hai tên, một tên bị thương nặng.”
“...”
Lần này đến lượt Tô Trầm nghẹn lời.
——————————————
Sau khi tán gẫu, Tô Trầm rốt cuộc xác nhận, Vân Báo là bị Lôi Âm Đao đưa tới phiền toái.
Sớm ở sau khi thi Tam Sơn quận, Tô Trầm đã biết, lôi linh Bạch gia chính là gia tộc của Bạch Phàm, bởi vì Lôi Âm Đao là huyết mạch nguyên kỹ của bọn họ, mà Bạch Âu chính là em trai ruột của Bạch Phàm.
Nhưng cùng là người Bạch gia, Bạch Phàm và Bạch Âu ở trên địa vị có khác biệt rất lớn. Bạch Phàm tuy là đại công tử, địa vị lại thua xa em trai, hắn chỉ là kết quả Bạch Kính Đài phong lưu lúc còn trẻ xông pha giang hồ. Bởi vì mẫu thân là phàm nhân vô huyết, cho nên cấp độ huyết mạch của Bạch Phàm thấp hơn rất nhiều, thẳng đến khi bị Tô Trầm giết chết cũng chưa từng thức tỉnh huyết mạch. Bạch Kính Đài càng chưa đem hắn đón vào trong nhà, chỉ là luôn đem gã đặt ở bên ngoài, cho theo một người bạn học tập.
Cho nên Bạch Phàm tuy là con em huyết mạch quý tộc, lại là loại không được chờ mong nhất.
Không được chờ mong, huyết thống cũng không cao quý, lại thêm chưa từng ở chung bao lâu với Bạch Kính Đài, cho nên Bạch Kính Đài thật ra đối với đứa con trai này cũng không có cảm tình quá lớn.
Hắn sở dĩ phẫn nộ, muốn đuổi giết Tô Trầm Vân Báo, nói trắng ra vẫn là vì Lôi Âm Đao ngoại truyền.
Lôi Âm Đao giống với Phi Hoa Thủ Yên Xà Bộ, đều là huyết mạch nguyên kỹ, có vô hạn khả năng phát triển, trọng huyết mạch mà không trọng kỹ xảo. Nhưng Bạch Kính Đài hiển nhiên không cho rằng như vậy, ở trong mắt hắn, mặc dù là kỹ xảo, cũng không thể có chút nào ngoại truyền!
Có kẻ nào dám học bí kỹ Bạch gia, chết!
Đây có lẽ là châm chọc lớn nhất.
Khi Tô Trầm lập chí muốn tìm ra một con đường vòng qua huyết mạch hạn chế, khiến toàn bộ mọi người trong thiên hạ đều có thể tu luyện trưởng thành, các huyết mạch quý tộc truyền thống kia, lại ngay cả một chút kỹ xảo đơn thuần cũng không chịu chảy ra.
Tuy sau khi dùng thuốc đã tốt hơn rất nhiều, Vân Báo tiêu hao quá nhiều tinh lực vẫn ngủ tiếp.
Sau khi Vân Báo ngủ, Tô Trầm ngồi nơi đó lẳng lặng tự hỏi.
Sau khi suy tư thật lâu, hắn rốt cuộc đứng dậy, đi đến trên đài thí nghiệm ở một bên, bắt đầu thử điều chế dược tề.
Hắn rất nhanh đã thử điều chế ra một bình dược tề.
Đem dược tề đổ ở lòng bàn tay, Tô Trầm bôi từng chút một lên trên mặt.
Theo dược tề bôi ở trên mặt, trên người, màu da hắn dần dần trở nên tối đen.
Tiếp theo Tô Trầm lại cầm lấy một cái bút, vẽ vài nét bút ở trên lông mày của mình, khiến lông mày thành chữ Bát ngược, cuối cùng lại dán lên cho mình râu giả, từ đó, Tô Trầm liền hoàn toàn biến dạng hẳn, mặc cho ai cũng không nhận ra được.
Thay một thân quần áo vải thô, Tô Trầm rời phòng.
Trở lại đại sảnh Nguyên Phù Quang Năng Trận, Tô Trầm nhìn thấy Thạch Khai Hoang đang ngồi ở trong trận, đỉnh đầu là vô số ánh sao đang chớp động biến hóa, đó là Thạch Khai Hoang đang vận chuyển trận pháp, giải toán chu thiên, tìm kiếm cơ hội có thể đột phá.
Sau khi Tô Trầm đi ra, ánh sao liền ngừng chuyển động.
Thạch Khai Hoang mở mắt, nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Tô Trầm, cũng không kỳ quái, chỉ là nói: “Muốn đi ra ngoài?”
“Vâng.” Tô Trầm gật gật đầu: “Có một số việc cần làm.”
“Cần ta ra tay không?” Thạch Khai Hoang hỏi.
Tuy lão đầu từ trước nay không hỏi, nhưng chuyện xảy ra trong nguyên năng tháp này, không có gì có thể giấu diếm được lão.
Tô Trầm cười: “Con có thể giải quyết.”
Thạch Khai Hoang nhìn hắn một cái thật sâu, nghĩ nghĩ nói: “Vậy cũng tốt, người đi lên con đường này, cuối cùng đều phải có năng lực tự mình giải quyết vấn đề, dựa vào lực lượng trưởng bối, chung quy không phải con đường giải quyết. Nhưng nếu thực gặp phiền toái gì không giải quyết được, cũng phải biết mượn lực.”
“Vâng!” Tô Trầm cung kính đáp ứng: “Vậy đệ tử đi.”
Thạch Khai Hoang gật gật đầu: “Đi đi.”
Tô Trầm rời tháp.
Ngay tại lúc hắn sắp ra khỏi tháp, Thạch Khai Hoang đột nhiên lại hô một tiếng:
“Tô Trầm!”
“Có đệ tử! Đạo sư còn có gì phân phó sao?”
Thạch Khai Hoang nói: “Nhớ kỹ, phải chuyên chú!”
“Đệ tử rõ!” Tô Trầm nghiêm mặt đáp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất