Chương 216: Dốc Hồng Vân (Trung) (2)
* * *
Tô Trầm lắc đầu: “Đối thủ của ngươi không phải hắn.”
Theo hắn nói chuyện, một ánh đao tương tự từ một bên bổ ra, cùng đao của Trương Trọng Dược va chạm với nhau, kích động ra minh âm chói tai.
Lại một người xuất hiện ở trước Tô Trầm.
A Luân.
Nhìn thấy liên tục có người xuất hiện, người trẻ tuổi họ Vu lúc trước rốt cuộc biến sắc: “Không đúng!”
Hắn nói xong rút kiếm, chợt hướng chỗ trống trước người chém đi, kiếm quang ngưng tụ thành một tia, lại mang theo uy lực không gì sánh kịp.
Chỉ thấy trên đất trống đột nhiên dâng lên một mảng gợn sóng, như làn sóng mây nổi lên, đỡ một đường kiếm ý kia, theo làn sóng mây này xuất hiện, thế mà còn có bốn người.
“Không ổn!” Một người trẻ tuổi khác quần áo hoa thấy thế cũng kêu lên: “Tiểu tử này có mai phục, chúng ta bị lừa rồi.”
“Lưu Hoa, trọng dược, chúng ta đi!” Người trẻ tuổi họ Vu không chút do dự, xoay người bước đi.
Đối phương đã có chuẩn bị, vậy thì người tới không thể là bình thường. Tuy người trẻ tuổi họ Vu này tự phụ thực lực, nhưng cũng không muốn tác chiến dưới loại tình thế này.
Chỉ là hắn muốn đi, đối phương lại muốn giữ.
Bốn người bị hắn một kiếm chém ra thân hình, đã có người cười nói: “Đã đến đây, cần gì phải đi vội vã, vẫn là lưu lại đi!”
Nói xong một người hóa làm một ánh lửa bắn ra, nháy mắt kéo gần khoảng cách giữa hai người, cái tay chụp vào cổ người trẻ tuổi họ Vu.
Yên Hỏa!
Người trẻ tuổi cũng không quay đầu, kiếm trong tay trực tiếp vẩy ngược, một điểm kiếm quang chỉ hướng lòng bàn tay đối phương, tuy chỉ là một điểm kiếm quang, lại ép Yên Hỏa không thể không buông tay.
Nhưng ngay sau đó, trong tay Yên Hỏa đã liên tục tuôn ra năm quả cầu lửa to lớn đánh về phía đối thủ.
Năm quả cầu lửa liên kích!
“Phí Huyết cảnh?” Người trẻ tuổi họ Vu biến sắc thét chói tai, lui lại càng thêm nhanh chóng.
“Không chỉ một người đâu.” Một thanh âm già nua vang lên.
Đồng Lộc!
Theo nói chuyện, chỉ thấy cây to ở hai bên chợt dâng lên vô số cái rễ, như trăm ngàn xúc tu ùn ùn quấn về phía mọi người.
Người trẻ tuổi họ Vu kia kinh hãi, thân hình đột nhiên cất cao, chỉ thấy những cái rễ kia cũng cùng nhau đuổi theo. Người trẻ tuổi họ Vu ở trên không xoay thật nhanh, thế mà làm ra cấp tốc biến hướng, hướng một đầu khác phóng đi. Lại thấy có một người đã ngăn ở phía trước, mang theo nụ cười ngây ngô: “Thật ngại quá, đường này không thông.”
Thanh Bạch.
Bóng người thứ tư lao về phía Bạch Âu.
Dạ Mị.
Những kẻ hợp tác từng cùng nhau tấn công Âm Sơn quân, ở lúc này rốt cuộc tụ tập một lần nữa.
Người trẻ tuổi họ Vu kia biết không ổn, rít lên một tiếng nói: “Tô Trầm, ta với ngươi không oán không thù, ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”
Tô Trầm chậm rãi đáp lại: “Muốn đuổi tận giết tuyệt, hình như là các ngươi nhỉ?”
“Tha cho ta, ta đáp ứng từ nay về sau không tham dự chuyện của ngươi cùng Bạch gia nữa.”
Tô Trầm cười tủm tỉm trả lời: “Ta cảm thấy vẫn là bắt ngươi ngay bây giờ, càng khiến ta bớt lo hơn.”
Người trẻ tuổi họ Vu kia nghe xong trong lòng phát lạnh, giọng hung hăng nói: “Đừng tưởng có Phí Huyết cảnh giúp ngươi, ngươi có thể một tay che trời, huyết thống qu tộc không phải dễ đối phó như vậy! Ngân Dực Điêu, ra!”
Trong tiếng gào thét, hình ảnh một con chim điêu lớn màu bạc đã xuất hiện ở trên thân người trẻ tuổi họ Vu, bốc lên một mảng thủy triều ánh sáng màu tuyết.
“Huyễn Ma Lang, ra!”
“Thanh Phong Tê, ra!”
Lưu Hoa và Trương Trọng Dược cũng trước sau mở ra huyết mạch của mình, ba luồng lực lượng cực kỳ hùng hồn đồng thời dâng trào ra.
“Sí Dực Ưng Tường!”
“Huyễn Ma Quyền!”
“Phong Ảnh Thiên Liệt Sát!”
Ở trong từng tiếng rống ngông cuồng kia, trên dốc Hồng Vân dâng lên mây khói như sóng biển, thổi quét bốn phương tám hướng, theo lửa của Yên Hỏa, thụ nô húc của Đồng Lộc, dâng trào ra trường hợp kịch liệt đồ sộ nhất.
Ngay cả Bạch Ỷ Hồng và Bạch Âu cũng đồng thời dùng ra bản lãnh giữ nhà.
Dưới Lôi linh huyết mạch vận chuyển, lôi âm từng đợt, giống như từng tiếng sét nổ ở trong rừng.
Tất cả mọi người ở thời khắc này đều dùng ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, đối mặt năm huyết mạch quý tộc bùng nổ, ngay cả Đồng Lộc Yên Quả hai vị Phí Huyết cảnh cũng không thể không nghiêm túc đối đãi.
Chỉ có Tô Trầm, không chớp mắt lấy một lần nhìn chằm chằm Bạch Âu, nhìn gã thi triển Lôi Âm Đao tùy ý chạy chồm kia, trong đôi mắt ngưng tụ thần quang, đã nhìn thấu bề ngoài, xâm nhập đến nguyên năng lưu động trong cơ thể gã...
Huyết thống Lôi linh Bạch gia, đến từ Không Minh Lôi Linh.
Không Minh Lôi Linh ở trong truyền thuyết của Nguyên Hoang đại lục là một trong ba mươi sáu thú chưởng quản lôi điện, người ta gọi là lôi đình ba mươi sáu bộ.
Không Minh Lôi Linh khủng bố nhất ở chỗ lôi đình công kích của nó có tính xuyên thấu cường đại, nghe nói Không Minh Lôi Bạo Thuật tu luyện đến cao thâm, có thể trực tiếp đem âm lôi đưa vào trong cơ thể người rồi nổ tung.
Bởi vậy Không Minh Âm Lôi đáng sợ không ở uy lực của nó, mà ở chỗ nó không lỗ nào không vào.
Bạch Âu điên cuồng vung Linh Âm Đao trong tay, không ngừng thúc dục vòng đen trên đao, phát ra tiếng vang thanh thúy leng keng, phối hợp Lôi Âm Đao và Không Minh Âm Lôi Bạo, ở trên chiến trường chế tạo ra một mảng nổ vang mãnh liệt, chấn động người ta đầu váng mắt hoa.
Không Minh Âm Lôi của hắn tuy cách cấp độ vào cơ thể phát nổ còn xa, nhưng đã có thể lay động tinh thần, làm người ta ghê tởm khó chịu, muốn nôn mửa.
Giao thủ với hắn là Dạ Mị, luận thực lực, hai người bọn họ đều là Dẫn Khí cảnh, Dạ Mị vô huyết, lại là nguyên sĩ thâm niên tiến vào Dẫn Khí cảnh nhiều năm, Bạch Âu có được huyết thống, nhưng vào Dẫn Khí chỉ hơn một năm, trên tu vi kém chút, cho nên vừa vặn chiến thành ngang tay. Nhưng theo thời gian chuyển dời, ưu thế huyết mạch quý tộc của Bạch Âu dần dần thể hiện ra, Dạ Mị dần dần chống đỡ hết nổi.
Thời khắc này Bạch Âu lại một đòn âm lôi nổ, Dạ Mị tuy đỡ được, lại vẫn bị chấn động bay ngược, mấu chốt dư âm công kích đầu óc, chấn động khiến nàng choáng váng một trận.
Lại không kiềm chế được hô:
“Tô Trầm, ngươi còn ở nơi đó nhìn cái gì? Còn không qua đây hỗ trợ?”
Tô Trầm không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Âu: “Lôi Âm Đao của hắn, có chút không giống với của ta, ta cần quan sát. Ngươi chậm rãi đánh với hắn, một trận này, chúng ta không vội.”
Dạ Mị bị hắn làm nghẹn: “Ta sắp không ngăn được rồi!”
Tô Trầm cũng không nói nhảm, trực tiếp kéo ra một con chim lửa, lại không phải đánh Bạch Âu, mà là hướng Bạch Ỷ Hồng bên cạnh đang chiến với Cương Nham bay đi.
Bạch Ỷ Hồng hẳn xem như một kẻ thực lực yếu nhất trong năm người, gia tộc gã xuất thân thật ra tương đối hiển hách, nhưng bản thân lại đành phải hát hoa ngắt cỏ, không ham tu luyện, cho nên thực lực tầm thường, ngay cả Cương Nham cũng có thể chiến với gã đến bây giờ, thực lực chân thật có thể nghĩ.
Thời khắc này chim lửa của Tô Trầm vừa ra, chỉ thấy con chim lửa kia bay hướng Bạch Ỷ Hồng, chỉ một đòn, ‘Oành’ một cái, Bạch Ỷ Hồng đã bị nổ ngất đi.