Chương 217: Dốc Hồng Vân (Hạ)
* * *
“Đi giúp Dạ Mị.” Tô Trầm đã nói.
Cương Nham ầm ầm chạy qua, thân hình thật lớn trực tiếp che ở trước người Dạ Mị, một mảng lôi linh âm bạo kia của Bạch Âu hết thảy tạc ở trên người hắn, tên to xác này chỉ bị choáng chốc lát, trên người lại không có chút việc gì cả. Cùng lúc đó Dạ Mị đã thừa cơ tấn công ngược lại, ép Bạch Âu không thể không thu đao tự bảo vệ mình.
Lấy hai đánh một, thế cục vốn có chút không ổn lại ổn định.
Bên kia, Yên Hỏa, Đồng Lộc, A Luân cùng Thanh Bạch lấy bốn đánh ba, thế mà chưa thể hạ được ba người kia.
Nhất là người trẻ tuổi họ Vu kia, ngân kiếm trong tay không ngừng vung lên, nhộn nhạo ra từng mảng hào quang màu tuyết, kiếm quang kia nhìn như trong suốt, lại mang theo uy lực thẩm thấu lòng người—— thật là thẩm thấu lòng người mà, A Luân cùng Thanh Bạch trong bất tri bất giác đã bị mấy đạo kiếm khí xâm nhập trong cơ thể, trên mặt cùng nhau hiện ra màu trắng bệch, cực khó coi.
Nếu không phải còn có Yên Hỏa với Đồng Lộc áp trận, chỉ bằng hai người bọn hắn cũng không áp chế được một mình người trẻ tuổi họ Vu.
Dù vậy, lấy bốn đánh ba, lại là hai gã Phí Huyết cảnh, phe bốn người thế mà chưa thể chiếm được ưu thế lớn bao nhiêu.
Chỉ có thể nói tinh anh đi ra từ Tiềm Long viện đúng là không tầm thường.
Có lẽ là tiêu trừ sự kinh hãi lúc trước, ngay cả Lưu Hoa và Trương Trọng Dược vừa rồi còn dọa muốn chạy cũng phục hồi tinh thần lại.
Trương Trọng Dược đã cười nói: “Phí Huyết cảnh cái gì, ta thấy cũng chỉ có vậy mà thôi. Vu Chân, chúng ta cùng nhau xử lý bọn chúng!”
“Đánh rắm!” Người trẻ tuổi họ Vu kia thì ra tên là Vu Chân, thời khắc này tức giận đến mắng to: “Chưa nhìn thấy Tô Trầm còn chưa ra tay sao? Đối thủ còn có dư lực, ngươi giết cái rắm!”
Nói xong quay sang Tô Trầm: “Tô Trầm, ngươi cũng thấy rồi, mấy người chúng ta không phải dễ đối phó như vậy. Nếu muốn giết chúng ta, các ngươi cũng phải trả giá đắt!”
“Ta chưa từng nói muốn giết các ngươi mà.” Tô Trầm cười nói: “Ta chỉ là muốn đem các ngươi bắt lại, nghiên cứu kỹ một chút.”
Vu Chân nghiến răng: “Đừng ép chúng ta cá chết lưới rách!”
Tô Trầm lắc đầu: “Không rách được. Ngươi nếu có bản lãnh đó, đã sớm làm. Ngươi sở dĩ cầu xin tha thứ, không phải là vì ngươi cũng biết, ngươi không làm được sao?”
Vu Chân nghẹn lời.
Bọn họ bây giờ lấy ba đánh bốn, lực kháng hai đại Phí Huyết hai đại Dẫn Khí, luận thực lực biểu hiện quả thực vượt xa người thường.
Nhưng vậy cũng không thể thay đổi kết cục bọn họ nhất định thất bại, nhiều nhất cũng chỉ là mang đến chút phiền toái cho đối thủ mà thôi.
Về phần giết ngược, căn bản chính là người si nói mộng.
Đồng Lộc đã cười nói: “Đánh với mấy tiểu bối tới bước này, thật sự là mất mặt. Cũng tới lúc chấm dứt tất cả cái này rồi!”
Nói xong hắn khẽ nhấc hai tay, vô tận dây leo quấn quanh đến, ùn ùn chia ra hướng mọi người cuốn tới.
Đồng thời Yên Hỏa cũng thét dài một tiếng, cũng đánh ra một con chim lửa.
Con chim lửa này khác với Bạo Liệt Hỏa Điểu của Tô Trầm, to lớn hơn nữa, nhưng cũng càng thêm linh động, có mũi có mắt, hai mắt có thần, khi nhìn đối phương như có thần trí, sau khi xuất hiện hướng bầu trời hót một tiếng trước, sau đó mới bay về phía Lưu Hoa. Cánh lửa dang ra, cùng lúc lửa nhảy múa đầy trời, cái mỏ cũng ở trên người Lưu Hoa cả da lẫn thịt kéo xuống một khối lớn, Lưu Hoa đau đến mức rống dài thê lương.
Đây là Khấp Hỏa Diên của Yên Hỏa, hắn là Phí Huyết cảnh, nguyên năng đã có thể ngưng kết thực chất, bởi vậy chế tạo ra chim lửa cũng cao hơn Tô Trầm một cấp bậc, có thể độc lập hành động và công kích.
Ở sau khi liên tục công kích mục tiêu mấy lần, con Khấp Hỏa Diên này mới ầm ầm tiêu tán, Tô Trầm nhìn mà quen mắt vô cùng.
Nếu Bạo Liệt Hỏa Điểu của mình có thể một bước này thì tốt rồi, đáng tiếc yêu cầu đối với nguyên năng quá cao, tu vi không tới rất khó làm được.
Yên Hỏa Đồng Lộc đồng thời phát uy, ba người càng chịu không nổi.
Lưu Hoa dẫn đầu thất bại, tiếp theo là Trương Trọng Dược.
Vu Chân không hổ là thực lực mạnh nhất trong ba người, sau khi tả xung hữu đột, kiên trì thêm một lúc mới bị hạ.
Lượng lớn dây leo vươn tới, ùn ùn quấn quýt trói lấy ba người, quay đầu lại nhìn Bạch Âu, cũng đã ở dưới Dạ Mị Cương Nham liên thủ liên tiếp bại lui.
Tô Trầm không có hứng thú nhìn Bạch Âu biểu hiện nữa, một con chim lửa kết thúc cuộc chiến đấu của gã.
Đến đây, toàn bộ mọi người bị bắt sống.
Trương Trọng Dược đặc biệt không phục, hô lớn: “Tô Trầm, gọi người hỗ trợ tính là bản lãnh gì, có bản lãnh đơn đả độc đấu với lão tử.”
Đáp lại hắn là một cước hung ác của Cương Nham.
Lưu Hoa thì nói: “Tô Trầm, ngươi hiểu rõ rồi chứ? Ngươi đã đắc tội Bạch gia cùng Thường gia, bây giờ còn muốn đắc tội Vu Lưu Trương ba nhà sao?”
Tô Trầm mỉm cười: “Ta không để ý.”
Nói đùa, lúc trước bái sư Thạch Khai Hoang, Thạch Khai Hoang đã từng nói, đường đi hắn, đó là đối nghịch cùng huyết mạch quý tộc trong thiên hạ.
Tương lai có một ngày, ngày nghiên cứu thành công, chính là lúc thiên hạ huyết mạch quý tộc cùng thảo phạt hắn.
Ngay cả giác ngộ như vậy cũng đã có, vẻn vẹn mấy nhà quý tộc lại đã tính là gì?
Trái lại, những người này tồn tại, Tô Trầm ngược lại càng thêm kiên định quyết tâm đi con đường của mình.
Chỉ có từ trên bổn nguyên giải quyết vấn đề này, Nhân tộc mới có thể thoát khỏi các quý tộc cao cao tại thượng kia thống trị, mới có thể có mùa xuân thuộc về mình!
Vu Chân xem như biết nói chuyện nhất, gã nhìn Tô Trầm, nói: “Ta rất xin lỗi lúc trước đáp ứng Bạch Âu đến gây sự với ngươi. Đây là lỗi của chúng ta, nếu ngươi chịu tha cho chúng ta, ta nguyện ý từ nay về sau hóa thù thành bạn. Vu gia ta cũng nguyện ý nợ ngươi một phần nhân tình.”
Tô Trầm trả lời là: “Cương Nham, cho bọn hắn ăn Bế Nguyên Tán, sau đó trói hết lại.”
“Tô Trầm, ngươi thật muốn đối nghịch đến chết với chúng ta sao?” Bạch Âu hô to: “Chúng ta chết rồi, ngươi cũng đừng nghĩ sống dễ chịu.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không giết các ngươi... Ta chỉ là cần có vài người phối hợp thực nghiệm của ta một chút.” Tô Trầm cười meo meo trả lời: “Sau khi thực nghiệm kết thúc, ta tự nhiên sẽ thả các ngươi. Nhưng bây giờ, ai ồn ào nữa, thì đừng trách ta không khách khí.”
Nghe được lời này, mấy người kia rốt cuộc không dong dài nữa, chỉ mong chờ thực nghiệm của Tô Trầm có thể nhanh chút, bọn hắn cũng dễ sớm thoát.
Khi đó, bọn hắn còn không biết mình sắp gặp phải cái gì.
Trên đường trở về, Dạ Mị lặng lẽ hỏi: “Sau khi thực nghiệm kết thúc, ngươi thực sự sẽ thả bọn hắn? Đừng xem bọn hắn bây giờ ngoài miệng cầu xin tha thứ, một khi có cơ hội, khẳng định sẽ ngóc đầu trở lại.”
Lúc này đầu óc ngươi rốt cuộc thông rồi?
Tô Trầm mỉm cười trả lời: “Nếu ở sau khi chấm dứt thực nghiệm này, bọn hắn nghe được tên ta còn không run rẩy, thậm chí còn dám tìm ta gây sự... Vậy coi như ta vô năng muốn chết đi.”
“...”
“...”
“...”