Chương 218: Bằng hữu
* * *
Sau khi điều dưỡng một ngày, Vân Báo cảm giác mình đã tốt hơn nhiều.
Cái này còn may có thuốc của Tô Trầm, mình mới có thể khôi phục nhanh như vậy.
Trong vô hình, Vân Báo cảm thấy mình lại nợ Tô Trầm một lần.
Lần đầu tiên tự nhiên chính là lần đó hắn cho mình Lôi Âm Đao.
Tuy cũng chính là vì nguyên nhân này, dẫn tới đám người Bạch Âu đuổi giết, nhưng Vân Báo lại không bởi vậy trách Tô Trầm, càng sẽ không nói cái gì huề nhau.
Hắn xuất thân phố phường, năm đó cũng là trong lúc vô ý từ trong đống rác nhặt được một quyển thuật hấp thu, sau đó bắt đầu con đường tu luyện của mình.
Bởi vì không có tiền, không có cửa, vì đạt được một môn nguyên kỹ, hắn đã phải nghĩ mọi biện pháp.
Cho dù chỉ là nguyên kỹ cấp thấp nhất, những người đó đều sẽ bán một cái giá trên trời. Vì thế, Vân Báo không thể không một lần lại một lần đi liều, đi giết, đi tranh thủ thắng lợi, dùng thắng lợi cùng máu tươi của mình đi đoạt được các đại nhân vật kia cười vui, cho mình một tia cơ hội.
Cho tới bây giờ không có ai, sẽ tặng không mình nguyên kỹ.
Tô Trầm là người đầu tiên, cũng là một người duy nhất.
Vì nguyên nhân này bị người ta đuổi giết tính là gì? Lúc trước thắng được một quyển nguyên kỹ trả giá là năm trận thắng liên tiếp ở tử vong lôi đài. Trên đài người nào không phải nhân vật hung ác? Lại người nào không phải từ trong đống người chết bò ra?
Huống chi Tô Trầm cũng không phải cố ý hại mình.
Cho nên hắn ở sau khi bị thương chuyện thứ nhất chính là đã chạy tới tìm Tô Trầm, không phải vì chữa thương —— hắn căn bản không biết Tô Trầm là dược tề sư, hắn chỉ là muốn thông báo Tô Trầm có nguy hiểm.
Lại không ngờ bởi vậy được Tô Trầm cứu chữa.
Cũng chính bởi vậy, ở trong lòng Vân Báo, hắn đã nợ Tô Trầm hai lần.
Vân Báo không phải một người giỏi biểu đạt cảm tình, hắn tuy cảm tạ Tô Trầm, lại không biết nên nói chuyện như thế nào.
Cũng may hắn không biết nói như thế nào, ít nhất biết làm thế nào.
Ở sau khi trải qua một ngày suy tư, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm.
Đúng lúc này, hắn nghe được bên ngoài có tiếng.
Là giọng Tô Trầm.
Vân Báo mở cửa, nhìn thấy Tô Trầm đang nói chuyện với Thạch Khai Hoang.
Nghe được tiếng mở cửa, Tô Trầm quay đầu nhìn Vân Báo, cười nói: “Ngươi xem ra tốt hơn nhiều rồi.”
Vân Báo bước tới: “Ta đã khôi phục tốt rồi, đi trước.”
Tô Trầm ngẩn ngơ: “Ngươi chỉ là đại thể khôi phục chút, nhưng có một số vết thương có thể có tai hoạ ngầm, ngươi tốt nhất ở lại chỗ này để ta tiếp tục xem cho ngươi.”
“Không được, ta còn có việc gấp phải làm.” Vân Báo lắc đầu.
“Chuyện gì?”
“Ta muốn đi giết Bạch Âu, như vậy hắn sẽ không thể tìm ngươi gây sự nữa!” Vân Báo rất nghiêm túc nói.
“Bạch Âu?” Tô Trầm ngạc nhiên.
Vân Báo dùng sức gật đầu: “Ngươi giúp ta hai lần, ta nợ ngươi, thì dùng giải quyết hắn để trả.”
Tô Trầm nghe xong trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới hiểu ý tứ của gã, bất đắc dĩ vươn tay, chỉ chỉ một bên khác nói: “Bên kia có cái cửa nhỏ, ngươi đi đẩy cửa nhìn xem.”
Vân Báo không hiểu lời này của Tô Trầm có ý tứ gì, nhưng vẫn dựa theo hắn nói đi qua, đẩy ra cánh cửa kia, liền nhìn thấy năm người đang nằm ngổn ngang ở trên mặt đất.
Một người trong đó chính là Bạch Âu.
Vân Báo hoàn toàn choáng váng.
Gã quay đầu nhìn Tô Trầm: “Ngươi là như thế nào đem bọn hắn đưa tới đây?”
Tô Trầm trả lời: “Dùng bao tải, vác từng tên, có chút phiền toái, nhưng không có cách nào cả. Ta chung quy không thể quang minh chính đại áp giải năm người vào học viện.”
“...”
Vân Báo hoàn toàn quẫn.
Tô Trầm cười: “Được rồi, trêu ngươi thôi. Ta tìm vài trợ thủ, ở Lạc Ưng sơn đào cái hố, bọn hắn liền nhảy vào. Nếu ngươi muốn dùng bọn hắn để trả nhân tình, xem ra là không có hy vọng. Nhưng không sao, ta cũng không để ý, kết bạn là được.”
Hắn hướng Vân Báo vươn tay.
Bạn?
Vân Báo kinh ngạc nhìn Tô Trầm.
Thật đúng là từ ngữ quen thuộc mà xa lạ.
Gã chậm rãi vươn tay, lại chưa đi bắt tay Tô Trầm, chỉ treo ở không trung.
Tô Trầm thấy, bắt chặt tay gã, nắm chặt nói: “Xem ra ngươi không quá quen có bạn.”
Vân Báo trả lời: “Ở khổ nhai (con đường khổ sở), bạn bè không có ý nghĩa.”
“Khổ nhai?”
“Một đường phố ta sống, nơi tràn ngập dơ bẩn, nước thối, kỹ nữ cùng với tử vong.”
“May mà ngươi bây giờ đã rời khỏi.” Tô Trầm cười nói: “Tiềm Long viện chung quy tốt hơn phố khổ.”
Không ngờ Vân Báo lại trả lời: “Ta ngược lại càng hy vọng mình vẫn ở phố khổ hơn.”
Tô Trầm giật mình.
Theo Vân Báo kể, Tô Trầm rốt cuộc hiểu.
Đây thật ra chính là một câu chuyện tiểu tử nghèo ở nông thôn dựa vào bản thân cố gắng thi vào đại học viện, lại chưa bởi vậy đạt được tôn trọng, ngược lại nhận hết ánh mắt lạnh lùng.
Vân Báo từ nhỏ ở phố khổ lớn lên, đã không am hiểu kết bạn, cũng không hiểu lễ phép, ở học viện ồn ào náo nhiệt, lại sống giống một con sói cô độc.
Các huyết mạch quý tộc kia không thích hắn, bởi vì hắn không có lễ phép, không biết nói chuyện.
Ngay cả học viên vô huyết cũng không thích hắn, bởi vì hắn luôn bảo trì cẩn thận cao độ, không dễ dàng tin bất luận kẻ nào.
Điều này khiến hắn không thể dung nhập bất cứ một quần thể nào, ở trong một năm thời gian tới Tiềm Long viện, thế mà chưa thể kết giao được một người bạn nào.
Hắn chưa từng đọc sách gì cả, với hắn mà nói, các đạo sư giảng bài quá phức tạp, hắn nghe không hiểu, lại không ai có thể để hắn hỏi.
Vì thế đến về sau, hắn ngay cả lên lớp cũng không nghe nữa.
Mỗi ngày chỉ đi Lạc Ưng sơn chiến đấu.
Trong Tiềm Long viện sẽ không có một ai thời gian ở Lạc Ưng sơn lâu hơn hắn, hắn mỗi ngày mỗi đêm ở nơi đó, làm bạn cùng hung thú, để máu tươi và giết chóc làm bạn với chính mình.
Nhưng cái này chỉ làm hắn cùng với học viên Tiềm Long viện càng thêm không hợp nhau.
Có người thậm chí bởi vậy nói, nếu muốn chiến đấu, đến Tiềm Long viện làm gì? Đi tòng quân là được.
Loại lời nói lạnh nhạt này truyền tới trong tai hắn, liền càng làm hắn khổ sở, cũng càng thêm xa cách.
Đã biết cảnh ngộ của Vân Báo, Tô Trầm nói: “Những lớp này, ngươi đều không hiểu, vậy lại là luyện như thế nào?”
“Tự mình mò mẫm, trên sách có hình vẽ, cộng thêm ta cũng học một ít chữ, chỉ là không nhận ra hết.”
“Cái này cũng có thể làm ngươi luyện ra...” Tô Trầm là hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Lúc trước Đường Chân phiên dịch thượng cổ áo thuật cho hắn, vì không xuất hiện sai lầm, từng chữ đều phải lặp lại khảo chứng, xác nhận không có sai lầm mới dám viết lên.
Tiểu tử này ngược lại, chữ cũng không biết hết đã bắt đầu luyện.
Mấu chốt còn để gã luyện thành.
Quả nhiên kỳ tích vĩnh viễn đều là tồn tại.
“Ta phục ngươi rồi.” Tô Trầm lắc đầu cười khổ: “Làm linh tinh như vậy, ngươi thế mà còn có thể sống khỏe ở trước mặt ta.”
Đôi môi quật cường của Vân Báo mím ra một tia mỉm cười.
Lúc đó, trong đầu Tô Trầm đột nhiên toát ra ý nghĩ.
Hắn nói: “Nếu không về sau ta đến chỉ điểm việc học của ngươi?”
“Ngươi?” Vân Báo ngạc nhiên.