Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 220: Mê hồn (1)

Chương 220: Mê hồn (1)



* * *

Làm như vậy một là vì nghiên cứu biến hóa tầng diện tinh thần, đặt nền móng cho tương lai xây dựng nguyên kỹ loại tinh thần, thuận tiện luyện một chút chế tác dược tề loại mê hồn, hai là chế tạo một ít ảo giác cho bọn họ, khống chế tinh thần bọn họ. Vì thế còn đặc biệt tìm Kim Linh Nhi học một bộ mê hồn chi thuật. Trả giá chính là bị Kim Linh Nhi gõ hắn hai bữa đại tiệc “Thiên Hà cư”, tiểu cô nương thả lỏng dạ dày ăn như hùm như sói, ăn đến mức Tô Trầm đau thịt.
Cùng lúc ảnh hưởng tinh thần, Tô Trầm cũng sẽ chế tác dược tề khôi phục tinh thần cho bọn họ sử dụng, cái này cũng là làm chuẩn bị cho tương lai chế tác tỉnh thần dược tề.
Đương nhiên, bởi vì vừa bắt đầu, khẳng định là thất bại chiếm đa số.
Chờ lúc dược tề loại tinh thần của Tô Trầm có thể thuần thục nắm giữ, nhắm chừng mấy người này chưa bị tàn phá thành kẻ điên đã là tốt số rồi.
Nói tóm lại, cách làm của Tô Trầm đối với bọn họ chính là: chưa có bệnh thì chế tạo bệnh, chế tạo ra bệnh lại giải quyết bệnh, giải quyết còn không dùng biện pháp bình thường, thế nào cũng phải sửa cũ thành mới, biến ra chiêu trò.
Chỉ là như vậy, mấy người bọn Bạch Âu liền khổ thấu trời.
Như thế mỗi ngày lặp đi đáp lại, quả nhiên là nhận hết tra tấn.
Làm tới mức có đôi khi Thạch Khai Hoang cũng không nhìn nổi, hỏi: “Thế nào cũng phải vậy sao?”
Tô Trầm nghiêm mặt trả lời: “Đạo sư băn khoăn con hiểu, xin đạo sư yên tâm, con sẽ không bởi vậy mà bị lạc phương hướng. Chỉ là có một số chuyện không thể không làm, có một số chuyện không thể không xử lý.”
“Ngươi hiểu thì tốt.”
Thạch Khai Hoang cũng không phải lo cho bọn Bạch Âu, bọn hắn đã muốn hại đệ tử mình, vậy chết cũng là đáng đời, Nguyên Hoang thế giới chung quy là thế giới cường giả là vua, đạo lý đơn giản mà đúng chỗ.
Lão chỉ là lo Tô Trầm bởi vậy lâm vào trong tuần hoàn lấy con người làm tấm bia, từ nay về sau mọi chuyện đều lấy con người thực nghiệm, cuối cùng hủy hoại tâm tính, vậy cho dù nghiên cứu ra thành quả, cũng mất đi ý nghĩa. Như trước kia cũng có người nghiên cứu ra thủ pháp trùng kích Phí Huyết, lại cuối cùng của mình thì mình quý, chỉ dùng để mưu lợi bất chính.
Tô Trầm đã tự mình biết chừng mực, lão cũng an tâm.
Được Thạch Khai Hoang ngầm đồng ý, Tô Trầm càng thêm vui vẻ chơi mấy người bọn Bạch Âu, các loại thực nghiệm thay nhau dùng, ý tưởng cổ quái nào cũng phải lần lượt thử, quả nhiên là không sợ đem người ta chơi hỏng.
Hôm nay Tô Trầm còn đang khoái hoạt làm thực nghiệm, đang đem một bình dược tề điều chế xong trút cho Trương Trọng Dược, cùng lúc miệng còn nói: “Đây là dược tề răng trắng ta mới nghiên cứu, hẳn là có thể để hóa giải bệnh trạng của ngươi. Ồ, là răng trắng, không phải ngu ngốc (bạch xỉ và bạch si), yên tâm đi, ngươi sẽ không biến thành ngu ngốc, đương nhiên cho dù ngươi biến thành ngu ngốc ta cũng sẽ cố gắng sẽ đem ngươi cứu trở về...”
Trương Trọng Dược trợn mắt nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Hắn mấy ngày hôm trước ở sau khi trúng một cái Định Thần Thuật của Tô Trầm lại bị Tô Trầm trút một bình thất tâm dược tề, lúc ấy đã trợn trắng mắt.
Tô Trầm dùng bốn loại biện pháp đem hắn cứu về, lại vẫn sinh ra một ít di chứng, bây giờ động cái là méo miệng chảy nước miếng, chung quy hậu quả còn chưa phải quá nghiêm trọng.
Cho nên Tô Trầm kế tiếp liền nghiên cứu như thế nào có thể đem gã chữa khỏi.
Ngược lại là Trương Trọng Dược đối với cái này đã không ôm hi vọng nữa, bởi vì gã biết rõ, mục đích Tô Trầm đem gã chữa khỏi cũng chỉ là đem hắn chơi hỏng một lần nữa...
Thời khắc này vừa đem dược tề trắng răng dốc cho gã, đột nhiên nghe được trong tháp đưa tin, lại là có người cầu kiến Tô Trầm.
Người tới tự xưng là đến từ Bạch gia, Vu gia… mấy gia tộc.
Trong đại sảnh đãi khách, Tô Trầm ngồi ở ghế trên, đứng phía dưới là năm nam tử mặc trang phục hạ nhân.
Cầm đầu là một lão đầu hình dung tiều tụy, mặc bộ quần áo quản gia màu xanh lục, tự xưng tên là Vu Văn, là quản sự Vu gia, bốn người khác thì phân biệt là quản sự Thường, Bạch, Trương, Lưu bốn nhà.
Quản sự năm nhà cùng tìm Tô Trầm, tự nhiên là vì chuyện chủ tử của bọn họ.
Chuyện Bạch Âu tìm Tô Trầm gây sự không phải bí mật gì, ít nhất mấy người bọn họ đều biết. Ở sau khi đám người Bạch Âu mất tích, thăm dò chút là biết khẳng định có liên quan với Tô Trầm, cho nên thời khắc này trực tiếp tìm tới cửa.
Quản sự Bạch gia kia đã trầm giọng nói: “Tô Trầm, bớt nói nhảm đi, mục đích chúng ta đến đây ngươi cũng rõ, bây giờ lập tức đem người giao ra, chuyện cũ có thể bỏ qua, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Mí mắt Tô Trầm cũng không chớp lấy một cái, chỉ nhìn vài lá trà nổi trong ấm trà, chậm rãi nói: “Bản thân ngươi cũng đã nói bớt nói nhảm đi, lại còn ở trước mặt ta diễu võ dương oai, nói những chuyện không đâu, lại là có ý tứ gì? Hay là ngươi cảm thấy ta ngay cả chủ tử của các ngươi cũng dám bắt, lại sẽ run rẩy ở trước mặt vài câu nói hung hăng của ngươi?”
Lời này làm mọi người cùng nhau không nói nên lời.
Quả thực, Tô Trầm ngay cả thiếu gia năm nhà cũng đã bắt, vậy khẳng định không sợ hậu quả, lúc này phát lời uy hiếp thật sự không có ý tứ.
Chẳng qua quý tộc đại gia, luôn ưu việt quen rồi, kéo theo bọn hạ nhân cũng như thế, trước khi bàn chuyện với người ta nếu không cao cao tại thượng một phen, biểu hiện một phen cảm giác về sự ưu việt huyết mạch, vậy quả thực là ngay cả chuyện cũng không thể nói.
Cho nên sau khi bị một câu nói của Tô Trầm làm nghẹn, vẫn là quản sự Thường gia kia cười lấy lòng nói: “Là Bạch quản sự hấp tấp chút, thật ra ý tứ chúng ta là, oan gia nên giải không nên kết, thiếu gia các nhà trước kia không hiểu chuyện, đắc tội Tô công tử. Bây giờ Tô công tử đã dạy dỗ bọn họ, có phải cũng nên giơ cao đánh khẽ hay không?”
Tô Trầm cười lạnh: “Vẫn là lời rắm rít.”
Lời là mềm rồi, nhưng ý tứ vẫn như cũ nói đòi người thì đòi người, không có chút thành ý nào.
Quản sự của năm nhà thấy hắn cứng mềm đều không chịu, nhìn nhìn lẫn nhau.
Cuối cùng vẫn là quản sự Trương gia kia nói: “Tô công tử nếu chịu thả người, Trương gia ta nguyện bỏ ra một ngàn nguyên thạch làm đáp tạ.”
Băng sương trên mặt Tô Trầm lúc này mới hơi tan đi chút: “Rốt cuộc có câu tiếng người, lại là tiểu nhân không thể lên được mặt đài.”
Đây hiển nhiên là chỉ Trương gia quá nhỏ mọn.
Trong lòng quản sự năm nhà cùng nhau bốc hỏa, lại chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn.
Quản sự Lưu gia nói: “Tô công tử muốn bao nhiêu?”
Tô Trầm nhìn hắn, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Đầu tiên, ta muốn thanh minh một sự kiện. Đó là ta cho tới bây giờ chưa từng bắt công tử năm nhà nào cả. Chuyện bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản này, ta là không làm. Nhưng, thân là bạn học cùng một viện, quan tâm hữu ái chung quy là cần thiết. Bạn học của ta đã mất tích, ta tự nhiên có trách nhiệm giúp các vị đem bạn học tìm về, có phải hay không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất