Chương 225: Mới vào thế giới mộng (Thượng) (1)
* * *
Dần dần, Tô Trầm không còn sức.
Hắn không giãy dụa được nữa, vô lực mở mồm, nằm trên mặt đất, trước mắt mờ đi một trận.
Rốt cuộc, mình vẫn phải thua sao?
Đáng tiếc.
Hắn thở dài trong lòng.
Đã cố gắng như vậy rồi, kết quả vẫn là thua trận, quả nhiên mình vẫn sơ ý.
Đang nghĩ, lại nhìn thấy tên Bạo tộc kia bên cạnh đột nhiên lảo đảo, một cú đấm muốn đánh xuống kia chưa đánh xuống, ngược lại ngã xuống.
Không có động tác nữa.
Chết rồi?
Tô Trầm hơi ngẩn người.
Như đáp lại Tô Trầm nghi hoặc, tên Bạo tộc kia đã hóa thành ánh sáng màu trắng rồi biến mất.
Bên tai vang lên tiếng như âm thanh của trời: “Đạt được thắng lợi, thông qua cửa ải.”
Lúc đi ra, Tô Trầm là khập khiễng, uể oải.
Bộ dáng gần như hư thoát của hắn làm khỉ ốm nhìn cũng choáng váng.
Học viên tới vượt ải không ít, xông tới mức bộ dáng nửa sống nửa chết lại là không gặp nhiều.
Bạn hữu à ngươi tốn bao nhiêu sức mới thông qua cửa ải này thế?
Tô Trầm lại chỉ cười hê hê.
Đó là vui sướng sau khi dốc hết toàn lực mà đạt được thắng lợi.
Là thành công của vĩnh viễn không bỏ cuộc!
Mặc kệ khi nào, mặc kệ tình huống gì, cũng không bỏ cuộc!
Đây là Tô Trầm, đây là mình!
Đương nhiên, một trận chiến hôm nay, cũng làm Tô Trầm ý thức được rất nhiều vấn đề trong chiến đấu của mình trước kia.
Trước chuyện đối địch chuẩn bị không đủ, có chút nghĩ quá lý tưởng, quá độ tự tin dẫn tới ứng biến không đủ vân vân. Cũng khiến hắn tỉnh táo lại, về sau đối địch phải càng thêm cẩn thận.
Dù sao nơi này chỉ là sân mô phỏng, nếu là ở chiến trường thật sự, vậy cho dù vừa rồi thắng như vậy, mình cũng thành phế nhân.
Lần này qua ải khiến Tô Trầm đạt được một trăm năm mươi điểm cống hiến, lại thêm lúc trước một trăm năm mươi điểm cống hiến, chính là ba trăm điểm.
Có ba trăm điểm cống hiến này, hắn rốt cuộc có thể làm một chuyện bản thân đã sớm muốn làm—— tiến vào Mộng Võng.
Từ quyền hạn cấp tám tấn thăng đến cấp bảy cần hai trăm điểm cống hiến, sau khi tăng lên, lệnh bài thân phận của Tô Trầm liền truyền đến một tin tức nhắc nhở: kiểm tra quyền hạn mục tiêu là đệ tử đăng ký Mộng Võng, cần kích hoạt ấn ký hay không?
Tô Trầm đáp lại kích hoạt, liền cảm giác được một lực lượng kỳ dị dâng lên trong thân thể, giống như có dòng chảy nóng nào đó đang dâng trào ra.
Nhưng Tô Trầm dùng đôi mắt nguyên năng đi quan sát kiểm tra, lại phát hiện thân thể của mình chưa có bất cứ biến hóa nào.
Cảm giác nóng rực này chỉ tồn tại ở tầng diện ý thức của mình, chính là nói đầu óc hắn đang nói cho hắn, thân thể hắn đang nóng lên, nhưng sự thật là chuyện này vẫn chưa xảy ra.
Tiếp theo Tô Trầm cảm thấy năng lượng này dần dần tập trung ở mu bàn tay trái mình, dần dần thế mà lại hình thành một cái dấu hiệu sương khói.
Tô Trầm cảm thấy cực kỳ chấn động.
Giống với vừa rồi, mắt hắn chưa nhìn thấy bất cứ năng lượng nào lưu động không bình thường trong thân thể, cũng chưa nhìn thấy bất cứ vật chất đặc thù nào tụ tập, nhưng trên tay mình lại xuất hiện biến hóa đối ứng.
Trừ phi là hắn có đôi mắt nguyên năng, bằng không thật sự sẽ không phát hiện trong đó lại có huyền ảo như thế.
Đây là chỗ độc đáo của sinh vật Huyễn Mộng Cảnh sao?
Trực tiếp thông qua ý thức sinh thành tồn tại mang tính thực chất?
Tô Trầm nhìn ấn ký kỳ lạ kia trên mu bàn tay mình, nó thoạt nhìn có vài phần tưởng tượng với tiểu tinh linh ngày đó chui vào thân thể của mình.
Theo dấu hiệu hình thành, một tin tức ùa vào trong đầu hắn, thì ra là phương pháp ra vào Mộng Võng.
Thì ra chỉ cần tập trung ý niệm vào dấu hiệu trên mu bàn tay, Tô Trầm liền có thể ra vào Mộng Võng.
Nhưng lúc ra vào Mộng Võng, người ta sẽ lâm vào ngủ say, cho nên cần lựa chọn tốt địa khu an toàn trước.
Đã biết điểm ấy, Tô Trầm trực tiếp về nguyên năng tháp.
Trở lại phòng, Tô Trầm nằm xuống, dựa theo tin tức nhắc nhở, đem tinh thần tập trung ở ấn ký mu bàn tay, dần dần, ấn ký kia bắt đầu biến hóa, không ngừng chuyển động, cuối cùng trở thành một vòng xoáy. Vòng xoáy đó tản mát ra lực hút cường đại, dẫn dắt tinh thần Tô Trầm tiến vào.
Một khắc đó, Tô Trầm cảm thấy mình giống như bay lên.
Hắn xoay tròn, bay lượn ở trong vòng xoáy, giống một con chim kiêu ngạo bay lượn ở trong mây đen.
Đột nhiên, hắn lao ra khỏi tầng mây, trước mắt là một mảng rộng rãi sáng sủa.
Hắn nhìn thấy chính bản thân mình ở trên một mảng không trung muôn màu, trên bầu trời là đám mây màu sắc rực rỡ, loang lổ ra hào quang mê ly, phía dưới là một mảng cỏ xanh rộng lớn.
Ở chỗ xa của bãi cỏ xanh, một tòa thành cao lớn dựng sừng sững.
Phía trên cùng của tòa thành là một quả cầu ánh sáng màu trắng lơ lửng, quả cầu ánh sáng đó từ từ chuyển động, hướng bốn phương tám hướng tản ra năng lượng kỳ dị.
Tô Trầm đang nhìn mà kinh dị, lại nghe một thanh âm vang lên: “Này, tên mới tới.”
Ai đang nói chuyện?
Chung quanh Tô Trầm, lại không thấy được một bóng người.
Thanh âm kia tựa như có chút mất hứng, cả giận nói: “Ngươi đang nhìn đi đâu vậy? Ta ở chỗ này, đây!”
Theo thanh âm nhìn xuống, Tô Trầm nhìn thấy một con bướm màu lam đang bay lên bay xuống, nhìn kỹ, ở giữa một đôi cánh màu lam rộng lớn kia, thế mà lại là một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đó mặc một chiếc váy ngắn bó sát người màu lam nhạt, chân xỏ một đôi giày ngắn màu lam nhạt lộ ngón chân, trên ngón giữa tay phải đeo một vòng hoa Yêu Cơ màu lam.
Mái tóc ngắn màu lam nhạt, một đôi tai nhòn nhọn rất là đáng chú ý, mắt rất lớn, miệng lại rất nhỏ.
Bộ dáng rất đáng yêu.
“Là ngươi đang nói chuyện với ta?” Tô Trầm cảm thấy rất kinh dị.
Hắn chưa từng gặp sinh mệnh như vậy.
“Đương nhiên!” Tiểu cô nương hùng hổ chống hông: “Ta là mộng tinh linh Lộ Lộ, người chỉ dẫn của ngươi. Bây giờ, đi theo ta đi.”
Nói xong sau khi bay lên xuống một vòng, thì hướng về tòa thành kia bay đi.
Tô Trầm đang muốn theo sau, lại phát hiện có chút không đúng, lúc này mới ý thức được mình vẫn luôn bay ở trên không trung.
Thân ở không trung, hắn không thể đi đường tự nhiên.
“Hây, chờ một chút, ta nên làm như thế nào?” Tô Trầm hướng mộng tinh linh hô: “Ta không làm sao đi được.”
“Vậy thì bay qua!” Mộng tinh linh Lộ Lộ trả lời.
Tô Trầm muốn trả lời mình không biết bay, nhưng nghĩ lại, tập trung ý niệm hướng phía trước vươn đi, sau đó hắn phát hiện, thân thể của mình thế mà bắt đầu nhoáng lên.
Trên mặt Lộ Lộ lộ ra một tia biểu cảm kinh ngạc, nàng gật đầu: “Ngươi học rất nhanh. Nhớ kỹ, nơi này là thế giới của mơ. Thế giới mơ, là thế giới nghĩ tới thì sự thành.”
Mặc dù có chút lảo đảo, Tô Trầm vẫn bay lên.
Hắn cố gắng khống chế thân thể của mình, nói chính xác, là khống chế ý niệm của mình, theo mộng tinh linh hướng tòa thành bay đi.
Tới tận lúc bay đến gần, Tô Trầm mới ý thức được, tòa thành này quả nhiên là phi thường khổng lồ.