Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 231: Mời (1)

Chương 231: Mời (1)




* * *

Tô Trầm bình thường ở trong học viện, vì tiện thí nghiệm, chỉ mặc viện phục trắng trong học viện phát cho, lúc này thay một bộ trường bào lụa trắng màu lam của mực, thắt một cái ngũ phúc cát tường thao thanh kim loang loáng, chân xỏ một đôi úc kim ngoa thêu thanh trúc, tóc dùng bốn đoạn khấu chải chỉnh tề thành một cái búi tóc như mũ, chỉ để lại hai bên má vài sợi tóc, làn da cũng xử lý sạch sẽ, hiển lộ hết khí chất công tử nhẹ nhàng.
Kim Linh Nhi nhìn mà hai má không khỏi hồng lên.
Trái lại là Vân Báo, vẫn mặc quần áo vải thô nâu xám hắn bình thường thích mặc, chân xỏ một đôi giày rơm giản dị, lộ ra cả cánh tay phải, vì không để tóc lộn xộn ảnh hưởng tầm nhìn, dùng mảnh vải buộc cái búi tóc đơn giản, Tô Trầm vốn là tính đem quần áo của mình cho Vân Báo mặc mượn, nào ngờ Vân Báo nói: “Ta không hẹn hò cô nào, không để ý đẹp xấu.”
Tô Trầm nhìn Vân Báo làn da ngăm đen, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ mặt cương nghị, cũng không tiện phản bác cái gì.
Bốn người đi ra khỏi tháp, tự đi về phía hội trường.
Đến hội trường, chỉ thấy nơi đây sớm bố trí đèn đuốc sáng trưng.
Lượng lớn tinh đăng treo cao, tạo thành các loại hình ảnh, ở không trung lóe ra hào quang tươi đẹp.
Ở giữa hội trường là một cái sân nhảy thật lớn, mọi người tụ hội ở nơi này, cũng ở đây nhẹ nhàng nhảy múa.
Xung quanh sân nhảy khắp nơi đều là người.
Nam học viên ăn mặc như gà trống kiêu ngạo, dốc hết khả năng triển lãm khí chất, hoặc là cơ bắp bản thân, các nữ học viên thì tự nhiên hào phóng, ai cũng xinh đẹp động lòng người. Mặc kệ các nàng có ý tưởng một đêm phóng túng hay không, ít nhất ở đêm nay, ở nơi này, các nàng không muốn thua người khác ở bề ngoài.
Ta có thể từ chối ngươi, nhưng không thể không hấp dẫn ngươi!
Vì thế các nam học viên liền như cá mập ngửi được mùi tanh mà động. Bọn họ xuyên qua trong đám người, tìm kiếm con mồi của mình, dùng từ ngữ thăm dò, dùng hành động câu dẫn, làm ra đủ loại thử.
Vương Đấu Sơn mở to một đôi mắt, đi tuần tra chung quanh, tìm kiếm mục tiêu thích hợp, dẫn tới Kim Linh Nhi bên cạnh không ngừng phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường.
Ánh mắt Tô Trầm cũng đang tìm kiếm.
Lại không vì tìm gái, mà chỉ vì tìm kiếm một người kia.
Ánh mắt tự do ở trong đám người, xuyên qua ánh đèn muôn màu, lướt qua bề ngoài giả dối phấn hồng kim trang kia, cho đến dừng ở góc bóng tối ánh đèn không cách nào chiếu cố tới.
Ở nơi đó, một vị thiếu nữ tựa vào tường mà đứng, nàng mặc một cái váy nho tơ tằm màu xanh lơ, bên ngoài phủ một cái áo khoác tuyết thêu mai đỏ, bên hông thắt một dải tua rua dài Bát Bảo nơ con bướm, chân đi giày mây lành màu xanh lơ, tết búi tóc nửa mây trôi nhẹ nhàng sảng khoái, cắm một cái châm cài tóc ngọc trai Nam Minh, mái tóc đen còn lại như thác nước buông ở phía sau lưng, làn da như mỡ đông, lông mày như lá liễu, một đôi mắt hạnh ngập nước, đang tìm kiếm gì đó ở trong đám người.
Khi hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt của nàng cũng đồng thời rơi ở trên người hắn.
Trong trăm ngàn người, ánh mắt hai người tập trung vào nhau, đồng thời trông thấy đối phương.
Thời gian dừng hình ảnh ở lúc này...
Nhìn nhau.
Ở trong đám người ồn ào.
Tô Trầm si ngốc nhìn Cố Khinh La, như nhìn một giấc mơ đẹp.
Ánh mắt Cố Khinh La hơi mê ly một chút, ở sau khi ngẩn ra ngắn ngủi, rốt cuộc cho Tô Trầm một cái mỉm cười.
Sau đó nàng quay đầu đi, không nhìn hắn nữa.
Trong lòng mất mát một phen.
Nhưng Tô Trầm cuối cùng đã lấy lại tinh thần.
Đây không phải lần đầu tiên, cũng không phải một lần cuối cùng.
Trong bốn năm quá khứ, Tô Trầm và Cố Khinh La cũng có mấy lần trên đường gặp nhau.
Đại đa số thời điểm, bọn họ đều chỉ là cười nhận nhau, sau đó sát vai mà qua.
“Ê, Linh Nhi!” Một thanh âm đem tâm thần Tô Trầm kéo về bên người.
Cách đó không xa vài người trẻ tuổi đi tới, đang hướng Kim Linh Nhi chào hỏi.
Một người trong đó Tô Trầm biết.
Huyết Yêu Chung Đỉnh.
Hắn mặc trang phục bó sát trăm đám mây màu đỏ rực, bên hông còn quấn một vòng đen kéo dài mãi đến cánh tay trái, chân đi một đôi giày báo vân màu đen, tóc đen búi cao cao thành đuôi ngựa xoã tung, đội mũ ngắn hồng thạch, một đôi lông mày chữ Bát đậm như mực, có một đôi mắt tương đối hấp dẫn người ta, ánh mắt sắc bén như ưng. Nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là màu da tái nhợt kia của hắn, thoạt nhìn giống như thiếu dinh dưỡng thời gian dài.
Đứng chung một chỗ với hắn là một người trẻ tuổi thân hình cao gầy, thân thể khoác một cái áo choàng phủ vai màu xanh lục mực, bên trong mặc áo sam gấm màu trắng, hạ thân là nguyên bộ quần gấm ngắn màu trắng, một đôi ủng da hươu dài quá gối, đầu đội mũ nỉ mây màu xanh lục của mực, mặt mày hiển lộ hết một bộ dáng cao ngạo cao cao tại thượng, khiến người ta chú ý nhất là hắn đeo sau lưng một cây trường cung quái dị phong cách cổ xưa, thân cung là dùng cây mây ngàn năm quấn thành, ở chỗ đầu cung thế mà còn có một tiểu yêu tinh tóc dài, mái tóc thật dài kia kéo dài mãi về phía sau, hợp thành bộ phận dây cung.
Chính là thụ yêu chi cung hắn dựa vào để thành danh.
Thụ yêu Trương Thánh An.
Tô Trầm nghe tên hắn đã lâu, nhưng nhập học bốn năm, lại vẫn không chưa từng tiếp xúc như thế nào, chỉ từng thấy từ xa xa vài lần.
Kẻ gọi Kim Linh Nhi chính là Trương Thánh An.
Tới bên người Kim Linh Nhi, Trương Thánh An cười nói: “Sao bây giờ mới đến? Mọi người đều chờ ngươi đã lâu.”
“Đi gọi Tô Trầm, muộn chút.” Kim Linh Nhi trả lời.
Trương Thánh An đã nhìn về phía Tô Trầm.
Đối với Tô Trầm, hắn làm sao không biết?
Lấy thân vô huyết, ở trên kỳ thi Tam Sơn quận xông vào top 10, đạt được thành tích tốt hạng năm, mũi nhọn từng một thời bao phủ toàn bộ mọi người.
Nhưng mưu lợi chung quy là mưu lợi, ở sau khi tiến vào Tiềm Long viện, quầng sáng của Tô Trầm liền dần dần ảm đạm.
Hắn không có thành tích xuất sắc gì nữa, thậm chí ngay cả đánh giá cuối kỳ cũng không tham gia, dẫn tới sau khi nhập học một năm liền mất đi tư cách hạt giống tiềm lực.
Nếu nói ở trong bốn năm quá khứ, hắn còn từng có thành tựu gì, vậy đại khái chính là tìm Bạo Phong Chi Hạt làm đạo sư của mình. Có thể công phá được Thạch Khai Hoang người như vậy, cũng tính là một phần thành tựu, đáng tiếc cái này không nói lên được bất cứ vấn đề gì.
Một đạo sư mà thôi, thành tựu của đạo sư không phải của mình.
Chỉ có thành tựu của bản thân mới là thật sự có ý nghĩa.
Bái được một đạo sư không dễ bái ở trên bản chất đối với sự tăng lên của Tô Trầm không có trợ giúp thêm nào, một điểm này từ hắn ba năm sau đó không có tiếng tăm gì có thể thấy đượ
Hắn đã ngã xuống.
Sao băng chung quy chỉ là sao băng.
Lại nhìn Vương Đấu Sơn và Vân Báo bên cạnh Tô Trầm, một kẻ là bại tướng dưới tay mình, một kẻ thì tương tự là bình dân vô huyết, Trương Thánh An càng thêm không có hứng thú.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất