Chương 236: Vào núi (2)
* * *
Toàn bộ đội ngũ đều bởi vì nàng mà đi một chút dừng một chút, tốc độ giảm hẳn.
Nhưng chưa có ai bởi vậy trách cứ Đỗ Tình.
Bản thân Tô Trầm Vương Đấu Sơn chính là ôm mục đích kiến thức mà đến, cũng không nóng lòng nhất thời, về phần mấy người bọn Trịnh Hạ, nhìn ra được, bọn họ thích Đỗ Tình.
Kẻ duy nhất không hài lòng có lẽ chính là Vân Báo.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây không phải đến săn giết hung thú sao, căn bản chính là đến du sơn ngoạn thủy.”
Hắn khi nói chuyện hoàn toàn chưa để ý âm lượng của mình, dẫn tới Nghiêm Phục Hưng Tôn Kế Tổ cũng nghe được, cùng nhau hướng hắn phóng tới ánh mắt bất mãn.
Tô Trầm vỗ vỗ Vân Báo: “Thả lỏng chút, không phải mỗi lần vào núi đều là sinh tử tồn vong, ngẫu nhiên cũng có thể du sơn ngoạn thủy.”
“Vấn đề nguy hiểm lại sẽ không nghĩ như vậy.” Vân Báo trả lời.
Tô Trầm ôm Vân Báo, hạ giọng nói: “Ta biết ngươi là khách quen của Lạc Ưng sơn, kinh nghiệm của ngươi rất quan trọng. Nhưng, ở trong đội ngũ này chúng ta là khách nhân, có đôi khi, khách nhân cũng cần tuân thủ quy củ của khách nhân, không nên lớn tiếng khách lấn chủ. Cho nên mọi việc ngươi thả lỏng một chút, nếu gặp được cái gì nguy hiểm, nói trước một tiếng.”
Vân Báo gật gật đầu, ừm một tiếng.
Xa xa Đỗ Tình đang chạy đến dưới một thân cây, từ trên cây hái xuống mấy trái đỏ rực toàn bộ, hưng phấn chạy tới: “Xem, có trái cây để ăn nè.”
Đang muốn phân phát mỗi người một trái, Vân Báo đã đi lên phía trước nhìn thoáng qua, sau đó đột nhiên một tay đem trái cây ném toàn bộ xuống.
Hành động thô bạo này lập tức đem Đỗ Tình dọa ngây người.
Mọi người càng cùng nhau tức giận nhìn hắn: “Này, ngươi làm gì?”
“Trái cây có độc.” Vân Báo thản nhiên nói một câu, đã xoay người đi trở về vị trí của mình. Có độc?
Đám người Trịnh Hạ nhìn nhìn nhau, lại nhìn thịt quả đỏ rực be bét một mảng kia trên mặt đất, chỉ nhìn lại không cách nào phân biệt lời Vân Báo nói thật hay giả, bọn họ cũng không có khả năng lại nhặt lên ăn một miếng xác nhận có độc hay không.
“Ngươi nói có độc thì có độc?” Đỗ Tình tức giận nói.
Vân Báo cũng không để ý đến cô, một bộ dạng đáng ghét ngươi thích tin hay không.
Thật ra cùng là nói chuyện, nếu là Tô Trầm nhắc nhở mọi người có độc, nhất định không phải phương thức đơn giản thô bạo như vậy.
Nhưng Vân Báo khác, hoàn cảnh sinh hoạt của hắn từ nhỏ đến lớn chính là đơn giản thô bạo giải quyết vấn đề, nhất định sẽ không quá mức cân nhắc năng lực tiếp nhận của người khác. Tô Trầm Vương Đấu Sơn sớm đã quen tác phong của hắn, nhưng đám người Trịnh Hạ hiển nhiên là chưa.
Đám người Nghiêm Phục Hưng làm người khởi xướng đoàn đội, khó tránh khỏi có loại cảm giác về sự ưu việt ở bên trong, đối mặt loại tình huống này tự nhiên khó có thể tiếp nhận.
“Thôi, mặc kệ có độc hay không, đồ trong núi này, vẫn là không nên tùy tiện ăn bừa thì tốt hơn.” Vẫn là Trịnh Hạ đi ra nói.
“Cho dù có độc, không thể nói hẳn hoi sao. Thô lỗ như vậy, căn bản chính là người dã man mà.” Đỗ Tình ủy khuất nói.
Trịnh Hạ thở dài trong lòng, thầm nhủ đây còn không phải đều là người ngươi tìm đến?
Sau khi vào núi một canh giờ, tiểu đội Huy Hoàng gặp mục tiêu đầu tiên của bọn họ—— một con Dã Hắc Sơn Dương đi dạo.
Dã Hắc Sơn Dương thực lực không mạnh, lại là một loại tương đối làm người ta đau đầu, nó có thể phóng thích ba loại nguyên kỹ trở lên, trong đó bao gồm một loại Hắc Ma nguyền rủa, có thể khiến người ta nhanh chóng già cả.
Tiềm Long viện ở trong chương trình học phân loại hung thú từng đặc biệt giảng thuật liên quan Dã Hắc Sơn Dương tồn tại.
Cách tốt nhất đối phó nó chính là đả kích nhanh chóng sắc bén, để nó không kịp phóng thích nguyền rủa cần thời gian nhất định mới có thể phóng thích này.
Dựa vào giáo dục chính quy tốt đẹp, tiểu đội Huy Hoàng tốt hoàn thành trận chiến đầu tiên của bọn họ.
Nhưng ngay sau khi đánh chết con hắc sơn dương này, Trịnh Hạ lại phát hiện Tô Trầm và Cương Nham vẫn đứng cạnh thi thể.
Hai người vung cánh tay, làm động tác tay kỳ quái.
“Các ngươi đang làm gì?” Vương Đấu Sơn kỳ quái hỏi.
Tô Trầm cười: “Tế bái người chết, siêu độ vong hồn.”
Đỗ Tình kinh ngạc: “Ngươi còn tin phật?”
Nguyên Hoang đại lục cũng có phật môn, nhưng thế lực suy vi, chỉ là một nhánh không bắt mắt nhất trong rất nhiều tôn giáo. Thuyết luân hồi chuyển thế ở đây không có thị trường, thần linh cũng có, nhưng tương tự ảnh hưởng không lớn.
Sau khi bản thân nhân loại có được lực lượng vượt qua phàm tục, sự kính sợ đối với thần linh đã giảm xuống rất nhiều.
Nếu có thể, bọn họ càng hy vọng khiến bản thân thành thần hơn.
Dù sao ở thế giới này, mọi người cách lên trời xuống đất không gì không làm được cũng chẳng phải xa xôi.
Tô Trầm không có cái gọi là tin phật hay không, nhưng chỉ cần hắn còn muốn hấp thu các điểm sáng nguyên năng lan tràn ra, vậy tốt nhất phải có cái cớ.
Siêu độ vong hồn là ý kiến không tệ.
Cho nên hắn trả lời: “Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
“...”
Trịnh Hạ hoàn toàn không biết nói gì.
Mình đây là tìm đồng bạn kiểu gì vậy?
Một tên mập không có quan niệm thời gian, một tên thô lỗ không biết ăn nói, một tên thần côn tham tiền như mạng.
Trịnh Hạ hoàn toàn tuyệt vọng đối với lần thí luyện này, không xem trọng nữa...
Mặc kệ thế nào, đội ngũ cũng đã tạo thành, Trịnh Hạ cũng chỉ có thể kiên trì dẫn dắt đội ngũ đi tiếp.
Hắn không trông cậy đội ngũ này có thể sáng tạo ra niềm vui bất ngờ gì cả, chỉ cần không xảy ra phiền toái lớn, hắn kẻ làm đội trưởng này đã có thể cảm ơn trời đất rồi.
Lạc Ưng sơn không phải dãy núi gì lớn, nhưng cũng không nhỏ, hơn nữa nơi này địa hình phức tạp, rừng rậm rộng lớn.
Tiểu đội Huy Hoàng ở trong rừng rậm thong thả tiến lên, dọc đường tìm kiếm bất cứ dã thú hung mãnh nào có thể tồn tại, đồng thời cũng đề phòng sẽ xuất hiện tồn tại bọn họ không thể địch nổi—— cuộc sống không phải trò chơi, ngươi có thể săn được hung thú, cũng có thể bị hung thú săn giết.
Tôn Kế Tổ là phụ trách canh gác.
Hắn tu một loại đồng kỹ (kỹ năng mắt) tên là Vô Cực Chi Nhãn. Trong rừng rậm bởi vì cây cối tươi tốt, do cành lá che, tầm nhìn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Vô Cực Chi Nhãn có thể tăng cường tầm nhìn, thậm chí xuyên thấu một ít trở ngại không phải quá dày, bởi vậy có thể sớm phát hiện tung tích hung thú.
Vì nguyên nhân này, Tôn Kế Tổ luôn đứng ở chỗ cao, trên cao hướng phía dưới nhìn ra phương xa.
“Kế Tổ, tình huống bên trên thế nào?” Nghiêm Phục Hưng ở bên dưới hô.
“Phạm vi mười dặm cả quỷ cũng không có một con. Ta nói hung thú đều chạy đi đâu rồi? Sẽ không là biết chúng ta muốn tới, đều chạy đi rồi?” Tôn Kế Tổ nhìn xung quanh chốc lát, đáp lại.
Đây vốn là một câu nói đùa có chứa hứng thú khoe khoang, nhưng rơi vào trong tai người nghiêm túc, lại sẽ sinh ra cái nhìn khác.
“Không phải mỗi loại hung thú đều sẽ ngông nghênh đi tới, chúng nó cũng biết lặng yên không một tiếng động tới gần.” Vân Báo nói.
Đối với săn bắn, hắn luôn nghiêm túc.