Chương 270: Áo trắng
* * *
Nguyên kỹ ánh trăng ẩn độn của cô gái kia lại có thể liên tục sử dụng ở trong khoảng thời gian ngắn, ngay tại cùng lúc Nguyên Năng Phi Đạn đánh ra, nàng đã một lần nữa ẩn độn biến mất.
Đợt phi đạn lớn đánh qua, lại chưa thể thương tổn đến nàng.
Cô gái đã từ trong ánh trăng đi ra, nhanh chóng trảo Tô Trầm.
Tô Trầm lấy Yên Xà Bộ rút lui, lật tay Phong Thanh Võng.
Rẹt.
Phong Thanh Võng rách, trên cánh tay cô gái cũng hiện ra mấy vết thương. Cô gái lại không thèm để ý, năm ngón tay bay lên, một lần này lại cũng là năm đòn Nguyệt Hoa Chỉ đồng thời đánh về phía Tô Trầm.
Mai Cách Thủ Hộ không cách nào chống đỡ nữa, Tô Trầm vỡ tấm màn, cánh tay trái, trước ngực đều trúng một chỉ.
Nhưng ngay cùng lúc hắn trúng chỉ, sau lưng cô gái chợt nổ tung hiện lên một mảng sóng lửa.
Lần này sóng lửa bùng nổ đột ngột, đến hoàn toàn không có điềm báo, cô gái áo trắng không kịp đề phòng nữa, bị một đòn đánh bay, bay đúng về phía Tô Trầm.
Một lần này nàng không thể sử dụng ánh trăng ẩn độn nữa.
Tô Trầm xông lên đối mặt, một chưởng đánh vào huyệt Thiên Trung của nàng, nguyên lực lưu chuyển gián đoạn, cô gái nhẹ nhàng rơi xuống, rơi đúng vào trong lòng Tô Trầm.
Thuận thế thêm một cú đao tay, chém ở sau gáy cô gái, cô gái trợn trắng mắt, ngất đi.
Mở mắt ra, cô gái theo bản năng xoay người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện mình đã không ở hang cự nhân nữa.
Nàng đang ngồi ở trên một khối đá lớn trơn nhẵn, cách đó không xa là nam nhân đáng giận kia đánh lén mình, đang ngồi ở trước lửa trại nướng một con hà mẫu ngư.
“Khốn kiếp!” Cô gái nghiến răng mắng một tiếng, muốn ra tay, lại phát hiện mình mềm nhũn không có sức, càng không thể thuyên chuyển bất cứ nguyên lực nào cả.
Bế Nguyên Tán!
Cô gái vừa sợ vừa giận.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nghe được thanh âm, Tô Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền lại quay đầu đi, tiếp tục nghiệp lớn nướng của mình.
“Hèn hạ, vô sỉ, dơ bẩn, hạ lưu!” Cô gái chửi ầm lên.
“...” Tô Trầm cạn lời: “Ngươi nói ta không biết xấu hổ vô sỉ, ta cũng nhận, dơ bẩn hạ lưu là ý tứ như thế nào? Này, tuy ngươi rơi vào trong tay ta, nhưng trừ cho ngươi ăn Bế Nguyên Tán, ta chưa từng làm bất cứ việc gì có lỗi với ngươi.”
Cô gái áo trắng lớn tiếng nói: “Dư nghiệt Vĩnh Sinh Điện Phủ, cho dù dùng từ ngữ ác độc nhất khắp thiên hạ để hình dung, cũng sẽ không sai. Các ngươi chính là một đám cặn bã, ác ôn, phát rồ bại hoại!”
“... Được, ít nhất có thể xác nhận, ngươi lần trước đối phó Dạ Mị quả thật là bởi vì phát hiện nàng là người của Vĩnh Sinh Điện Phủ, mà không phải nguyên nhân gì khác.” Tô Trầm thở dài: “Nhưng ta vẫn muốn sửa đúng ngươi một sự kiện, chính là Vĩnh Sinh Điện Phủ là Vĩnh Sinh Điện Phủ, ta là ta, ta không phải người của Vĩnh Sinh Điện Phủ.”
“Không phải người của Vĩnh Sinh Điện Phủ ngươi sẽ đi chung với cô ta?”
Tô Trầm trợn mắt: “Logic thô bạo đơn giản như vậy là ai dạy ngươi? Vậy ta nếu đi cùng với ngươi, ta là người của ngươi rồi?”
Cô gái áo trắng há miệng, nhất thời nói không ra lời.
Một lúc sau mới nói: “Ngươi không phải người Vĩnh Sinh Điện Phủ? Vậy ngươi vì sao phải giúp cô ta?”
“Quan hệ trong đó có chút phức tạp, một hai câu nói không rõ, tạm thời ta không muốn trả lời.”
“Vậy ngươi lại vì sao phải phục kích ta?” Cô gái không cưỡng cầu, ngược lại hỏi một vấn đề khác. Lấy tình thế trước mắt của cô, cũng không có tư cách cưỡng cầu.
“Lần này ngươi rốt cuộc hỏi tới trên điểm mấu chốt rồi.” Tô Trầm cười lạnh: “Ta phục kích ngươi, là vì ngươi chơi trò che trời qua biển nha, lại đem chúng ta đưa vào bẫy, ta không tìm ngươi gây sự, thì tìm ai?”
Cô gái áo trắng đã hiểu, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “Ngươi là người của Trương Thánh An? Nhưng ta chưa từng thấy ngươi ở trong đội ngũ của bọn hắn mà.”
“Ta không phải người của hắn, chẳng qua ngươi hại tên khốn kia, vương bát đản kia lại quay đầu đem chúng ta kéo xuống nước.”
Tô Trầm đại khái đem chuyện xảy ra lúc trước nói một lần.
Cô gái áo trắng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là như thế, nhưng đó là Trương Thánh An hại các ngươi, không phải ta, ngươi tìm ta gây sự làm gì?”
“Mặc kệ nói như thế nào, cái này cũng là ngươi gây ra, nói một câu chịu ngươi liên lụy không phải quá đáng. Bây giờ bạn bè của ta có chạy thoát cự nhân đuổi giết hay không, có chết hay bị thương hay không, ta cũng không biết, mặc kệ nói như thế nào, ngươi đều phải chịu trách nhiệm nhất định. Huống chi làm độc thủ phía sau màn, ngươi lần này hẳn là kiếm được không ít chỗ tốt...”
“Cho nên ngươi muốn đen ăn đen.” Cô gái áo trắng lạnh lùng nói.
Tô Trầm cười hắc hắc: “Xem như thế, dù sao đây là hoạt động ta thích nhất, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp phải ngươi.”
“Gặp phải ta cùng gặp phải người khác có khác nhau sao?” Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói.
Tô Trầm nghiêng đầu, nghĩ nghĩ trả lời: “Có chứ. Ví dụ như ta bây giờ trừ có thể từ trong nguyên giới của ngươi đạt được một đống tài liệu, còn có thể biết ngươi vì sao phải hận Vĩnh Sinh Điện Phủ như vậy, lại vì sao phải chọn Trương Thánh An để hại? Phải biết rằng lai lịch gia tộc của hắn cũng không nhỏ, ngươi hoàn toàn có thể tìm một số kẻ dễ đối phó hơn, ví dụ như vô huyết.”
Tô Trầm nói xong, giơ lên nhẫn trong tay.
Là nguyên giới của cô gái áo trắng kia.
Cô gái áo trắng chưa nổi giận.
Nàng trấn định vượt qua người thường, năng lực tiếp nhận đối với cục diện cũng mạnh ra ngoài dự liệu.
Trầm mặc chốc lát, nàng nói: “Nếu ta nói cho ngươi, ngươi sẽ làm gì ta? Giết ta? Để che giấu chuyện ngươi có cấu kết với Vĩnh Sinh Điện Phủ?”
Lần này nàng cuối cùng không dùng từ dư nghiệt nữa.
“Cái đó quyết định bởi nội dung ngươi nói. Ồ đúng rồi, nhắc nhở ngươi một lần, ta biết Kiểm Tra Nói Dối, cho nên không cần ý đồ nói dối, vậy không có ý nghĩa.”
Cô gái áo trắng hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta là vì từ trong hang cự nhân kiếm được thứ tốt, cho nên tìm người để hại? Ngươi lầm quan hệ nhân quả rồi.”
Tô Trầm ngẩn người, sau đó tỉnh ngộ: “Ngươi là nói, hại bọn Trương Thánh An là mục đích, từ trong hang cự nhân lấy bảo vật, mới là kèm theo?”
“Không sai.” Cô gái áo trắng trả lời.
“Nguyên nhân.”
Có chút không tình nguyện dừng lại một lát, cô gái áo trắng mới trả lời:
“Ta có một chị em tốt, tên Thu Đường, cũng là học viên Tiềm Long viện... Học viên vô huyết. Tuy không phải quý tộc, nhưng nàng vẫn luôn rất cố gắng. Có một ngày, cô ấy đột nhiên nói cho ta biết, nói cô ấy đã thích một người, một tên huyết mạch quý tộc.”
Tô Trầm lẳng lặng nghe.
Cô gái áo trắng giọng điệu bình tĩnh kể lại:
“Huyết mạch quý tộc kia tên là Quan Sơn Ưng, một nam hài rất tuấn tú. Ta sau khi nghe xong khuyên cô ấy. Ta nói cho cô ấy, huyết mạch quý tộc là sẽ không thành thân với bình dân, đề nghị cô ấy từ bỏ tương tư không đáng tin này. Cô ấy mặt ngoài đã đáp ứng ta, nhưng trên thực tế ta biết cô ấy vẫn luôn có liên hệ với Quan Sơn Ưng. Có một ngày, cô ấy đột nhiên đi ra ngoài. Cô ấy chưa nói cho ta biết đi chỗ nào, nhưng chỉ nhìn bộ dáng kích động của cô ấy, ta liền biết cô ấy là đi gặp nam nhân kia.”