Chương 285: Quả quyết (2)
* * *
Đạo sư Tiềm Long viện tuy ai cũng thực lực mạnh mẽ, Mã Nhân Trạch trái lại cũng chưa chắc đã sợ.
Vấn đề nơi này là Tiềm Long viện, cường giả Diêu Quang cảnh trở lên cũng có cả đống, hắn có thể đánh thắng được một người nhưng đánh không lại một đám.
Biết không nên ham chiến, ngay cùng lúc cái tay to kia vỗ xuống, dưới tay Mã Nhân Trạch chợt hiện mảng lớn ánh sao, hướng dưới chân nhấn một cái.
Theo một mảng hào quang to lớn dâng lên, thân thể đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đánh xuống mặt đất, đập ra ở trên mặt đất một cái hố to.
Chậm rãi thu hồi, giữa không trung một thanh âm phẫn nộ đã hầm hừ: “Tiểu tặc chuồn thật nhanh. Tiểu tử kia, sao lại là ngươi? Có biết vừa đến là kẻ nào hay không?”
Chính là đạo sư kia của Cơ Hàn Yến.
Tô Trầm giương giọng trả lời: “Bẩm tiền bối, là người của Vĩnh Sinh Điện Phủ.”
“Vĩnh Sinh Điện Phủ!”
Tiếng rống cuồng nộ của đạo sư kia chấn động truyền đi khắp nơi.
Mã Nhân Trạch mới từ trong độn thuật thoát ly ra, vừa nghe tiếng hô này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đối phương nhanh như vậy đã biết là Vĩnh Sinh Điện Phủ, không hỏi cũng biết là Tô Trầm nói.
Mã Nhân Trạch nằm mơ cũng không ngờ Tô Trầm sẽ quyết đoán như vậy, tàn nhẫn như vậy.
Vừa nghĩ đến thiếu niên này quả cảm cương nghị, Mã Nhân Trạch cũng không khỏi run sợ một trận.
Bên này, một tiếng gầm rú kia qua đi, giữa không trung đã có một người rơi xuống.
Đây là một lão nhân hình thể khôi ngô cường tráng.
Rõ ràng đã là lão nhân một đống tuổi, tóc cũng đã hoa râm, bề ngoài lại cao lớn thô kệch, như người khổng lồ, cơ bắp trên người càng gồ lên từng cục. Năm tháng chưa mài mòn đi lực lượng của lão, mặc dù đã gần đến tuổi già, vẫn có khí phách vô song cùng tư thái mạnh mẽ.
Thời khắc này lão hán mãnh nam này bước tới nói: “Tiểu tử, ngươi nói người vừa rồi là thuộc Vĩnh Sinh Điện Phủ? Đây là chuyện gì? Còn có tên quỷ đã chết này là chuyện gì xảy ra?”
“Hắn tên Hà Tư Hồng, cũng là người Tiềm Long viện, nhưng trên thực tế lại đang làm việc cho Vĩnh Sinh Điện Phủ. Vừa rồi hắn đem ta dẫn đến nơi đây.” Tô Trầm trả lời.
“Nghiệt súc!” Nghe được là học viên bị lôi kéo, lão nhân mắng, sau đó hỏi: “Người Vĩnh Sinh Điện Phủ vì sao muốn gặp ngươi?”
“Bọn họ muốn mượn sức ta làm việc cho bọn họ.” Tô Trầm trực tiếp trả lời.
“Vì sao phải mượn sức ngươi?”
“Có thể là bởi vì ta ưu tú đi.” Tô Trầm trả lời.
Câu trả lời này rất thiếu khiêm tốn, nhưng lão nhân nghe xong, lại cười ha ha nói: “Có ý tứ, nhưng cũng có đạo lý! Đệ tử của Thạch Khai Hoang, quan gia còn chưa nhìn trúng đâu, ngược lại bị Vĩnh Sinh Điện Phủ đám khốn kia nhìn trúng trước. Ha ha ha ha, có ý tứ!”
“Cái này chỉ có thể nói rõ các ngươi mắt mù.” Thạch Khai Hoang đã chắp tay sau lưng từ trong rừng xuất hiện: “Đường đường Tiềm Long viện, thế mà bị con chuột Vĩnh Sinh Điện Phủ trà trộn vào, còn suýt nữa hại đệ tử của ta, Phạm Hồng Ly ngươi lão con rùa này còn không biết xấu hổ mà cười?”
“Đây không phải không có việc gì sao.” Lão nhân tên là Phạm Hồng Ly này gãi gãi ót cười xấu hổ nói, nhìn nhìn bốn phía: “Ừm, dùng là Man Thiên Quá Hải Trận, trách không được có thể che đậy viện ta giám sát. Tiểu tử ngươi được đấy, thế mà có thể phát hiện điểm yếu của trận này, sau đó một đòn phá nó.”
“Đều là đạo sư dạy dỗ tốt.” Tô Trầm cung kính trả lời.
Mặc kệ nói như thế nào mình cũng là học phách Tiềm Long viện, thiên tài ưu tú nhất trong học viện tốt nhất, luận thực lực chiến đấu, trong học viện này có lẽ còn có thể tìm ra một đám mạnh hơn hắn, luận ánh mắt lợi hại, lại thực sự chưa chắc có thể tìm ra mấy ai.
“Nhưng có chuyện rất kỳ quái nha.” Phạm Hồng Ly đột nhiên nói.
“Cái gì?” Thạch Khai Hoang hỏi.
Phạm Hồng Ly đã nói: “Từ Tô Trầm phá Man Thiên Quá Hải Trận đến ta ra tay, trước sau thời gian khoảng ba hơi thở. Thời gian ba hơi thở, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Ở trong thời gian ba hơi thở này, tiểu tử vừa rồi chạy trốn thế mà chưa nhân cơ hội giết chết Tô Trầm, ngược lại bị hắn một đòn đánh giết tiểu súc sinh tên là gì gì đó, điều này có chút không thể tưởng tượng. Phải biết rằng, tiểu tử vừa rồi, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Diêu Quang cảnh.”
Lấy tu vi Dẫn Khí, đối mặt Diêu Quang cảnh thời gian ba hơi thở mà không sao, thậm chí còn đánh giết một bạn học, quả thật có chút quỷ dị.
Thạch Khai Hoang cũng không khỏi nhìn về phía đệ tử của mình.
Tô Trầm vẻ mặt bất động: “Hắn căn bản là chưa hướng ta ra tay, có thể là không nỡ đi.”
“Không nỡ?” Phạm Hồng Ly kinh ngạc.
Tô Trầm trả lời: “Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng là người phát minh Phong Thanh Võng, Kim Cương Chiến Thể, Lôi Hỏa Đạn, bổ toàn Khai Hoang Thiên Nguyên Thuật. Đối với Vĩnh Sinh Điện Phủ mà nói, người như vậy hẳn là vẫn rất có giá trị mượn sức nhỉ.”
Phạm Hồng Ly cũng nghe xong mà không biết nói gì.
Hắn còn muốn hỏi tiếp, Thạch Khai Hoang đã nói: “Đủ rồi, lão Phạm đầu, đệ tử của ta cũng không phải phạm nhân. Hắn bắt được gian tế Vĩnh Sinh Điện Phủ lẫn vào viện ta, còn tìm ra một học viên bị dụ dỗ xuống nước, có công không có tội.”
“Phải, ta biết, ta chỉ hỏi một chút, ngươi cũng đã nói như vậy, thôi.” Phạm Hồng Ly cười ha ha một tiếng, hướng không trung nhảy đi, đã biến mất không dấu vết.
Lão Phạm đầu đi rồi, hiện trường chỉ để lại Thạch Khai Hoang và Tô Trầm.
Thạch Khai Hoang nhìn nhìn đệ tử của mình, hỏi: “Ngươi, còn có cái gì muốn nói không?”
Tô Trầm lắc đầu: “Nên nói đều đã nói rồi.”
Thạch Khai Hoang gật gật đầu: “Đã như thế, vậy ngươi đi đi.”
“Vâng!” Tô Trầm khom người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Thạch Khai Hoang trầm mặc không nói một lời, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Lại một lát sau, một tiếng thở dài vang lên ở sau lưng Thạch Khai Hoang.
Không nghe thở dài, không thấy bóng người.
Thạch Khai Hoang xoay người hướng chỗ trống bái: “Viện chủ.”
Một thanh âm từ từ đến: “Đệ tử này của ngươi, có chút ý tứ.”
Thạch Khai Hoang trả lời: “Ta biết, lời Tô Trầm vừa rồi nói, không hoàn toàn là thật. Nhưng ta cho rằng, Tô Trầm không có ý gây họa. Từ vừa rồi biểu hiện liền có thể nhìn ra, mặc dù hắn cùng có điều liên lụy với Vĩnh Sinh Điện Phủ, cũng sẽ tuyệt đối không là tay sai của Vĩnh Sinh Điện Phủ.”
“Cái đó cũng nên điều tra rõ.”
“Không cần thiết vậy. Tô Trầm là đứa nhỏ đầu óc tỉnh táo, nó biết bản thân đang làm cái gì. Chỉ cần nó nắm chắc được phương hướng, một ít việc nhỏ sẽ không yếu để ý.”
“Chuyện có liên quan với Vĩnh Sinh Điện Phủ, cũng tính là việc nhỏ sao?”
Thạch Khai Hoang nghiêm mặt trả lời: “So sánh với đánh vỡ huyết mạch vây khốn, đây là việc nhỏ!”
Có một điểm Thạch Khai Hoang nói không sai, chính là Tô Trầm quả thực bắt đầu sinh ra suy nghĩ giảm bớt lui tới với Vĩnh Sinh Điện Phủ.
Ý nghĩ này là sinh ra ở sau khi quen biết Nguyệt Lông Sa.