Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 302: Thắng thảm (2)

Chương 302: Thắng thảm (2)



* * *

Trong mắt dư quang chợt lóe, một bước chân lảo đảo một cái, thế mà lại chưa đuổi theo bù thêm một lần, ngược lại sắc mặt là một mảng tái nhợt.
Trương Đình Nguyệt đã hiểu.
“Ta tiếp được rồi...”
Hắn lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau đó hắn nâng tay, chỉ Chư Tiên Dao phía xa.
Thập nhất thúc biến sắc: “Không ổn!”
Hắn xông lên, muốn ở trước khi Trương Đình Nguyệt ra một chỉ kia giết gã, nhưng một đòn toàn lực vừa rồi khiến hắn tiêu hao cực lớn, luân phiên khổ chiến trạng thái hạ xuống, không còn như lúc toàn thịnh, cuối cùng chậm mất một tia.
Phành!
Xích Hồ Thủ ấn ở trên đầu Trương Đình Nguyệt, đánh cho óc hắn bắn tung tóe, một chỉ thanh quang kia của Trương Đình Nguyệt lại vẫn rơi ở trên người Chư Tiên Dao.
Vì thế trên người Chư Tiên Dao bốc lên một mảng lớn bụi gai, đem nàng vây gắt gao trên mặt đất.
Đúng vậy, ta đã chết, nhưng Chư Tiên Dao đừng hòng đi!
Nàng không đi, điểm yếu của Chư gia vẫn còn, trận này chưa chắc thất bại.
Ra một chỉ, Trương Đình Nguyệt ngậm cười, đầu khẽ nghiêng rồi chết đi.
Ngay tại cùng lúc Trương Đình Nguyệt chết, Chư Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Bảy thanh kiếm đồng thời đâm thủng thân thể hắn, Chung Thập Tứ ánh mắt lạnh lùng vô tình, huyết phân thân đồng thời rút kiếm, thuận thế đem thân thể hắn cắt thành mấy khối.
Đồng thời đao của Hồng Minh cũng cắt đầu một võ sĩ cuối cùng, giữa sân chỉ còn lại có một mình Chư Diễm Nương còn đang liều mạng thủ hộ Chư Tiên Dao.
Nàng là Khai Dương cảnh, dựa vào yêu hoàng huyết mạch, cũng có thể so sánh với Diêu Quang bình thường. Nhưng nàng chung quy không phải người sở trường về chiến đấu như Thập nhất thúc, thực lực khác biệt không lớn như vậy, hơn nữa cùng phải bảo vệ Chư Tiên Dao, không cách nào phát huy thực lực, đối thủ càng có tồn tại không thua Diêu Quang bình thường như Chung Thập Tứ, Trịnh Bát Sơn, cho nên chiến đấu gian nan.
Chư Thần chết khiến một mình nàng đối mặt mọi người tiến công, trong mắt đã hiện ra thần thái tuyệt vọng.
Vừa vặn lúc này Thập nhất thúc đánh chết Trương Đình Nguyệt, nàng kêu to: “Cứu ta!”
Thập nhất thúc lao tới như tia chớp.
Lúc này đao của Hồng Minh đã đâm tới, ngay tại lúc nàng cho rằng Thập nhất thúc nên đỡ cho nàng một đòn này, nhưng Thập nhất thúc căn bản không để ý tới nàng, mà là trực tiếp xuất hiện ở phía sau Chung Thập Tứ.
Đánh ra một chưởng.
Một chưởng này ra ngoài toàn bộ mọi người đoán trước.
Chư Diễm Nương trúng đao, Chung Thập Tứ cũng trúng một chưởng.
Hắn quay đầu, kinh ngạc lên tiếng: “Ngươi!”
Thập nhất thúc lãnh khốc trả lời: “Dùng nàng đổi ngươi, rất đáng giá!”
Thập nhất thúc cũng là không có cách nào nữa.
Chung Thập Tứ là lực công kích cao nhất trong toàn bộ mọi người nơi này, hai mươi tư chỗ bị thương trên thân hắn, đã có mười một chỗ là Chung Thập Tứ để lại, đều là vết thương nhẹ, nhưng người này kiếm khí quỷ dị, cực giàu tính xuyên thấu, không thể kịp thời khu trừ, trong cơ thể Thập nhất thúc bị những kiếm khí này không ngừng thẩm thấu, đã dẫn tới hắn nội thương liên tục, kéo dài tiếp, bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Trừ Chung Thập Tứ trước hết!
Cho dù bởi vậy hy sinh Chư Diễm Nương.
Oành!
Chưởng kình phun nhanh, Chung Thập Tứ đã bị chấn động chia năm xẻ bảy.
Lại lóe lên đã ở phía sau Hồng Minh, vỗ một chưởng về phía Hồng Minh. Hồng Minh quát to một tiếng, trên người đột nhiên phồng lên, cùng lúc chưởng phong vỗ tới, Hồng Minh đã bay vút ra, chính là Kim Thiền Thoát Xác nổi tiếng nhất Hồng gia.
Nhưng ở cùng lúc hắn thoát ly ra, Thập nhất thúc trở tay lại là một chưởng, thế mà sớm đoán được điểm rơi của hắn, đánh ra một chưởng, đánh cho Hồng Minh hộc máu bay.
Nhưng ngay tại cùng lúc hắn ra tay, một chưởng kình nham hiểm đột nhiên đánh tới, đánh vào sau lưng Thập nhất thúc.
Một chưởng này hung ác tuyệt luân, đánh trúng vào trên cái lỗ Thập nhất thúc lúc trước bị Hồng Minh làm phát nổ, Thập nhất thúc đau đến mức ngửa đầu kêu một tiếng.
Quay đầu, một chưởng này lại là Giang Đào vốn nên chết rồi làm ra.
Hắn bò dậy, trước ngực là một cái lỗ trong suốt, không có trái tim.
Nhưng gã thế mà còn sống như kỳ tích!
Cũng ở thời khắc đòi mạng này, cho hắn một đòn.
Lại là một đối thủ bị xem nhẹ.
Hồng Minh cũng tốt, Giang Đào cũng thế, làm cường giả gia tộc, mỗi một người đều có con bài chưa lật thuộc về mình.
“Ngăn hắn!” Thập nhất thúc hướng Chư Diễm Nương quát.
Chư Diễm Nương tuy chịu một đao của Hồng Minh, lại chỉ bị thương nặng mà chưa chết.
Nếu kịp thời trị liệu, có lẽ còn có thể sống sót.
Nhưng Thập nhất thúc hiển nhiên đã từ bỏ nàng, nàng cần phát huy nhiệt lượng thừa tốt nhất của mình.
Chư Diễm Nương ánh mắt phức tạp nhìn Thập nhất thúc, cuối cùng cố nén vết thương lao về phía Giang Đào.
Thập nhất thúc đã thừa cơ đánh về phía Trịnh Bát Sơn.
Lúc này nơi đây cường giả duy nhất có thể chiến cũng chỉ sót lại Trịnh Bát Sơn, ngoài ra chỉ còn lại bốn gã hộ vệ, sự thảm thiết của chiến đấu có thể thấy được phần nào.
Nhưng Trịnh Bát Sơn lại hoàn toàn không thèm để ý, đối mặt cao thủ khủng bố này lao về phía mình, tiếp tục ngông cuồng vung ra nắm đấm của bản thân.
Thẳng tiến không lùi, thiên nhai vô hồi!
Bàn tay hai người một lần nữa đan nhau, cánh tay Trịnh Bát Sơn lại gãy.
Đã không biết là lần thứ mấy cánh tay nàng gãy, nữ nhân này lại là như con rắn chém không đứt, nói tái sinh thì tái sinh, tiếp tục ác chiến, chỉ là càng chiến đấu, thân thể càng gầy.
Đánh đến bây giờ, Trịnh Bát Sơn thậm chí đã cho người ta vài phần cảm giác thon thả.
Ánh mắt Thập nhất thúc lóe lên, một chưởng vỗ nát đầu một gã hộ vệ, nhìn thẳng Trịnh Bát Sơn: “Thì ra ngươi ăn khiến bản thân béo như vậy, là dùng để tái sinh cơ thể, pháp môn thật ra cũng thú vị đó. Không chỉ có thế, ngay cả lực lượng cũng chịu thể trọng này ảnh hưởng, ngươi bây giờ, lực lượng đã không còn một nửa của lúc toàn thịnh, nhắm chừng số lần tái sinh cũng có hạn nhỉ?”
“Lão già nói nhảm nhiều quá!” Trịnh Bát Sơn điên cuồng hét lên.
Thập nhất thúc nói không sai, Trịnh Bát Sơn mạnh mẽ quả thực là do một thân mỡ của nàng. Khi năng lượng trong mỡ này bị tiêu hao sạch sẽ, lực lượng cùng năng lực tái sinh của nàng cũng sẽ không là điều gì kỳ lạ nữa.
Chỉ là nữ nhân này trời sinh dũng mãnh, thế mà lại không sợ chết, cho dù tới bước đường cùng, cũng không lùi bước.
Ngay cả Tô Trầm cũng vì thế mà thán phục.
Đáng tiếc, chỉ có mỗi dũng khí cũng không thể giải quyết vấn đề.
Ngay sau đó, bàn tay Thập nhất thúc đã đặt ở trên ót Trịnh Bát Sơn.
Thân thể Trịnh Bát Sơn chấn động, thất khiếu đổ máu, như đẩy núi vàng đổ cột ngọc ngã xuống.
Cùng lúc đó, cách đó không xa liên tục vang lên vài tiếng kêu thảm.
Là ba gã hộ vệ cuối cùng kia, lại là chết ở dưới tay Chư Tiên Dao.
Tiểu cô nương chung quy cũng không phải thuần là trói buộc, ở thời khắc cuối cùng này, đã cống hiến sức của bản thân.
Hai tiếng hừ thảm cuối cùng lại đến từ Chư Diễm Nương và Giang Đào.
Bàn tay Giang Đào đánh nát ngực Chư Diễm Nương, Chư Diễm Nương cũng cắn đứt cổ họng Giang Đào.
Hai người như một đôi tình lữ yêu nhau giết nhau, ở lúc này đồng quy vu tận.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất