Chương 4: Vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ (2)
Chậm rãi nâng tảng đá lên, từ tay trái đổi sang tay phải, thân thể thay đổi, làm một tư thế quái dị dậm chân về phía sau, cánh tay phải thu vào trong...
Trên diễn võ trường, Tô Trầm cầm trong tay tạ đá, từng bước làm theo Đoán Thể Bát Pháp cùng Thuật Hô Hấp Cơ Bản.
Đoán Thể Bát Pháp là pháp môn Đoán Thể thông dụng nhất tại nhân tộc, có thể nói là cơ sở Tô Trầm luyện võ đạo. Thuật Hô Hấp Cơ Bản là pháp môn thu nạp nguyên năng cường hóa bản thân. Kết hợp cả hai mới có thể khiến thân thể bọn họ trở nên cường đại, hơn nữa cũng đặt vững cơ sở để tương lai trở thành Nguyên Khí Sĩ.
Hôm nay Tô Trầm đang luyện tập, đằng sau lại vang lên tiếng bước chân.
“Phụ thân?” Tô Trầm dừng tạ đá trong tay, quay đầu lại hỏi.
Giọng nói của Tô Thành An truyền tới: “Chẳng phải con bảo tiếng bước chân của ta và tam thúc rất giống nhau, khó lòng phân biệt à? Sao giờ lại nhạn ra là cha?”
Tô Trầm trả lời: “Tiếng bước chân của phụ thân vf tam thúc mặc dù rất giống nhau, nhưng tam thúc luyện tập Nhật Điệu Kiếm. Giờ đang giữa trưa, là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, cũng là lúc tam thúc tu luyện, sẽ không tùy tiện ra ngoài, cho nên chỉ có thể là phụ thân tới.”
Nghe nói vậy, trong lòng Tô Thành An thổn thức không thôi.
Tổ tiên tích đức cho hắn một đứa con trai thông tuệ như vậy, sao trời cao lại đố kỵ anh tài, khiến Tô Trầm gặp phải bất hạnh như vậy.
Thân chìm trong bóng tối, nhưng vẫn giữ chí tiến thủ. Tô Thành An vừa cao hứng vì chuyện này lại vừa cảm thấy bất an, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn, nhât thời không biết nên nói gì.
Vẫn là Tô Trầm mở lời tiếp: “Phụ thân tới tìm con có chuyện gì vậy?”
Tô Thành An lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Đi theo cha, cha có vài lời cần nói với con.”
Dẫn theo con trai đi khỏi diễn võ trường. Tô Thành An đi tới một căn đình nghỉ chân ngồi xuống.
Tô Thành An không nói chuyện mà hỏi một chút trải nghiệm tâm đắc khi rèn luyện của con trai. Tô Trầm cũng lần lượt trả lời.
“Trong ba năm tất sẽ tiến lên Dẫn Khí cảnh ư? Không tệ, không tệ.” Tô Thành An gật đầu liên tục.
Dẫn Khí cảnh là cảnh giới đầu tiên của Nguyên Sĩ Thất Cảnh. Chỉ có tiến vào Dẫn Khí cảnh mới tính là Nguyên Sĩ chân chính. Đoán Thể chỉ tính là cảnh giới võ giả, chưa vào thất cảnh.
Nhưng Tô Thành An ngoài miệng khích lệ, gương mặt lại không chút vui mừng.
Hắn nhìn nhi tử, ánh mắt vừa u buồn vừa bi thương.
Một lúc lâu sau mới nói: “Trầm nhi, con làm tốt lắm, tốt tới mức khiến cha kinh ngạc. Mặc dù vận mệnh đả kích con nhưng con vẫn không chán nản, ngược lại vẫn tiếp tục cố gắng. Là người cha này quá vô dụng, không bảo vệ được con, không mời được thần y chữa được cho con. Thậm chí ngay cả hung thủ kia giờ vẫn không thấy tăm tích.”
Tô Trầm cười nói: “Phụ thân đừng nói vậy, một năm qua cha mẹ đã hết lòng vì con rồi. Con mặc dù không nhìn được nhưng trong lòng luôn hiểu rõ mà.”
Nghe nói như vậy, Tô Thành An thổn thức một tiếng: “Con hiểu được thì tốt. Đêm qua, nhị thúc của con tới tìm cha… là vì đợt kiểm tra cuối năm.”
Cánh tay bưng trà của Tô Trầm cứng lại giữa không trung.
Cậu nói: “Thúc ấy muốn con rút khỏi đợt kiểm tra cuối năm?”
Nguyên Hoang đại lục là một thế giới hỗn loạn, yêu thú chiếm giữ hơn sáu phần diện tích, bón phần còn lại do vài chục trí tộc chia cắt, nhân tộc chẳng qua chỉ là một trong số đó. Nếu muốn chiếm một chỗ cắm dùi trong thế giới vây quanh bởi cường địch này, nhất định phải có vũ lực cường đại. Cũng chính nguyên nhân này khiến đây là một thế giới thượng võ, vũ lực mạnh yếu quyết định trực tiếp tới địa vị cao thấp.
Để khích lệ đệ tử đời sau tiến bộ, rất nhiều đại gia tộc bố trí gia quy kiểm tra cuối năm, khảo nghiệm đệ tử đời sau, xem ai tu luyện tốt nhất.
Các làm này phát triển tới sau này còn tạo thành truyền thống, bất kể gia tộc lâu đời hay gia tộc mới phát triển, chỉ cần có điều kiện đều sẽ bố trí kiểm tra như vậy, nhiều nhất là phương thức chấp hành có điểm khác biệt.
Kiêm tra như vậy chỉ nhằm mục đích khảo nghiệm thực lực đệ tử, cũng như học sinh dự thi, bởi vậy rất nhiều gia tộc không muốn dùng phương thức tỷ võ lôi đài, bởi làm vậy rất dễ tạo thành tổn thương, từ đó khiến cho nội bộ bất hòa -- cạnh tranh nội bộ là chuyện tốt, nhưng nội bộ bất hòa lại là tai họa.
Cho nên phương thức kiểm tra của đại đa số gia tộc là so văn chứ không hải đấu võ, cũng chính là dùng các thủ đoạn khảo nghiệm đẳng cấp, kiểm tra lực lượng để phán đoán thực lực.
Tô gia cũng áp dụng phương thức này.
Cứ đến cuối năm, đệ tử đời thứ ba của Tô gia sẽ tiến hành một trận so văn, kiểm tra thực lực đệ tử.
Kiểm tra năm trước, vẫn luôn là Tô Trầm thắng.
Sau khi Tô Trầm bị tập kích thành ra đui mù, rất nhiều người cho rằng Tô Trầm nhất định đã cam chịu.
Nhưng chẳng ai ngờ Tô Trầm chỉ chán nản vài tháng rồi lại quật khởi, hơn nữa tiến cảnh vẫn cứ nhanh hơn những người khác.
Cậu là người xuất sắc nhất trong đệ tử đời ba.
Nói cách khác, kiểm tra năm nay nếu không có gì bất ngờ, Tô Trầm vẫn sẽ thắng.
Chuyện này khiến rất nhiều người cảm thấy không thoải mái.
Đối với đệ tử đời ba, bại bởi một thằng mù không chỉ là vấn đề mặt mũi.
Đối với trưởng bối đời hai, còn suy tính càng thực tế hơn-- quán quân hàng năm đều được Tô gia phân bối thêm nhiều tư nguyên hơn.
Để cường giả mạnh hơn, đây là cách làm của rất nhiều gia tộc!
Trong thế giới mà hạn mức cao nhất của võ lực cá nhân có thể nâng cao vô hạn, một cường giả chân chính sẽ hữu dụng hơn nhiều so với một đám kẻ yếu.
Tô Thành An sắc mặt nặng nề gật đầu: “Trầm nhi, lúc đầu con là đứa trẻ xuất sắc nhất Tô gia. Nếu không có gì bất ngờ, tương lai Tô gia sẽ do con lãnh đạo, chuyện này bất luận ông nội con, nhị thúc của con hay tam thúc, tứ di, hay những thúc bá trưởng lão khác đều nhận định như vậy.”
“Nhưng không ngờ con lại xảy ra chuyện.” Tô Trầm nói: “Con không nhìn được, cho dù tu luyện mạnh hơn nữa cũng chưa chắc thắng được một đối thủ Đoán Thể tam trọng, càng không có tư cách lãnh đạo gia tộc.”
Giọng điệu tỉnh táo tới mức không hề giống một đứa trẻ mười ba tuổi.
Cảm ơn Toàntoàn đã đẩy kim phiếu đầu tiên. Xin tặng bạn chương này :D