Chương 52: Lý Thứ
.
Trương Nguyên Khôi đã chết.
Chết dưới chiến đao của Tô Trầm.
Do đã trúng Bế Nguyên Tán, giết hắn không khiến Tô Trầm tốn bao nhiêu sức lực, chỉ có việc giết người khiến Tô Trầm cảm thấy không thoải mái.
Đây không phải lần đầu cậu giết người, nhưng lần trước khi giết Lâm Giải mọi sự chú ý đều đặt vào việc chạy trốn, không rảnh suy nghĩ xem mình làm gì. Giờ lại chẳng có gì gấp gáp, đối mặt với người chết kia, suy nghĩ mình vừa giết người nổi lên trong lòng.
Mặc dù đối phương là tên khốn kiếp, mặc dù khả năng bị người khác biết rất thấp nhưng trong lòng Tô Trầm vẫn rất không thoải mái.
“Rồi sẽ quen.” Tô Trầm vịn vào thân cây thì thào tự nói.
Cậu nhìn chằm chằm vào thi thể, không vì gì khác, chỉ để mình quen thuộc và thích ứng cảnh tượng tanh máu trước mặt.
Một lúc lâu sau, trong mắt Tô Trầm màu đỏ tươi kia chẳng còn khó nhìn như lúc trước, Tô Trầm mới đi qua, lấy một chiếc nhẫn từ trên tay Trương Nguyên Khôi ra.
Lấy được chiếc nhẫn, Tô Trầm thử truyền một luồng Nguyên lực vào, thấy không phản ứng gì lại quan sát phia sau nhẫn, ấn lên mặt nhẫn một cái, trước mắt hiện ra một khoảng không gian độc lập.
Không gian không lớn, chỉ chừng ba khối vuông, bên trong đặt vài bình rượu, một ít quần áo để thay, một chút Xích Kim cùng vài chai thuốc. Trong đó có một lọ Tô Trầm đã chsng kiến, chính là Bế Nguyên Tán mà Trương Nguyên Khôi hạ độc cậu lúc trước, cuối cùng là một cái mặt nạ quỷ.
Quả nhiên là nhẫn trữ đồ, có điều chỉ là nhẫn phàm vô nguyên, Tô Trầm thở dài.
Lần đầu chứng kiến Tô Trầm, phát hiện hắn không mang theo bao đựng đồ, Tô Trầm đã nghi ngờ hắn có nhẫn trữ vật. Khi uống rượu Trương Nguyên Khôi lại trực tiếp lấy Bế Nguyên Tán từ trong nhẫn ra hạ độc cậu, càng xác nhận lại điểm này.
Có điều, đáng tiếc là nhẫn phàm vô nguyên.
Cái gọi là nhẫn phàm vô nguyên ý chỉ loại nhẫn trữ đồ này chỉ dùng tài liệu cấp thấp nhất chế tạo, chỉ có thể chứa đựng vật phẩm bình thường, không cách nào dung nạp Nguyên năng. Bất luận vật phẩm có Nguyên năng gì kể cả Nguyên khí, Nguyên thạch hoặc tài liệu gì khác có Nguyên tính, một khi đặt vào sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với không gian ổn định trong nhẫn, khiến nó sụp đổ. Lúc trước Tô Trầm dùng Nguyên lực thăm dò là cách làm rất nguy hiểm, may mà cậu đưa vào không nhiều, lại vừa thử một chút đã thu lại nên mới không việc gì.
Cũng chính vì vậy, nhẫn trữ đồ này không thể chịu được Nguyên cấm,ai nhận được cũng có thể dùng cơ quan trên mặt nhẫn trực tiếp mở ra.
Cho dù vậy, một nhẫn trữ vật không gian nhỏ hạn chế nhiều, không có năng lục phòng hộ, giá bên ngoài cũng đã chẳng thấp. Theo Tô Trầm biết, không ít hơn sáu trăm Nguyên thạch.
Tô Trầm cũng từng muốn mua một cái, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy năm trăm Nguyên thạch trước mắt còn khá quan trọng đối với mình, so với việc mua một nhẫn trữ đồ có hoa không quả chẳng bằng dùng để tăng cường thực lực. Vác một bao đồ lớn mặc dù không thuận tiên vẫn tốt hơn lúc nguy cấp thiếu mất một môn Nguyên kỹ. Đợi đến lúc kiếm được nhiều tiền hãng nghĩ lại việc mua nhẫn trữ đồ.
Kết qảu tiền còn chưa kiếm được bao nhiêu, một chiếc nhẫn trữ đồ đã đưa tới tay mình.
Tô Trầm cầm nhẫn lên kiểm tra lại nhiều lần, xác định không có ký hiệu ngầm gì liên quan tới Trương Nguyên Khôi. Nói thực ra loại hàng dễ đổi chủ như vậy cũng không thích hợp lưu lại ký hiệu ngầm gì, bèn không khách khí nhận lấy.
Vừa hay mấy ngày nay săn được không ít da thú, giờ bỏ hết vào, cả người nhẹ nhõm hơn không ít. ĐƯơng nhiên Tô Trầm không để hết vào, vẫn lưu lại chút vật thường dùng trong bao, chỉ là từ bao lớn biến thành bọc nhỏ, nhưng như vậy người khác nhìn qua cậu sẽ nghĩ không có nhẫn trữ đồ, cũng ít chút tâm tư ngấp nghé. Tô Trầm ngụy trang Mặc Văn Chiến Đao đôi chút, khoác một chiếc áo lên che Tử Tinh Chiến Giáp. Chỉ có Đạp Vân Chiến Ngoa hơi phiền toái, trên đôi giày này có nguyên cấm không thể che giấu được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc vận hành, Tô Trầm cũng chỉ có thể giữ nguyên dạng.
Sau khi xử lý xong những việc này, Tô Trầm đeo mặt nạ quỷ lên mặt, đi về phía Phỉ Thúy Cốc.
Lần này tới Phỉ Thúy Cốc, nhiều người nhiều mắt, Tô Trầm không dám chắc mình có thể một mực giả làm mù lòa. Lại không muốn người ngoài phát hiện Tô Trầm không phải kẻ mù, biện pháp tốt nhất là che dấu danh tính.
Như vậy cái mặt nạ này lại có tác dụng lớn rồi.
————————————
Phỉ Thúy Cốc nằm ở khu rừng phía đông Thâm Hồng sơn mạch, cách Đại Hạp Cốc của Thâm Hồng khoảng ba ngày đường.
Đại Hạp Cốc Thâm Hồng là đường ranh giới giữa Nguyên thú và Thú tộc, phía nam Đại Hạp Cốc là lãnh địa của Nhân tộc, phía bắc là lãnh địa của Thú tộc.
Từ trước tới nay, tất cả Nguyên Khí Sĩ đều hoạt động tại khu rừng phía nam Thâm Hồng, săn giết những con Hung thú đi từ trong Đại Hạp Cốc ra.
Không ai dám tới phía bắc, nơi đó là thiên đường cho Thú tộc, địa ngục cho Nhân tộc.
Khoảng cách ba ngày đường từ Đại Hạp Cốc Thâm Hồng mang ý nghĩa Phỉ Thúy Cốc đã nằm ở phía đông vùng trung tâm Thâm Hồng sơn mạch.
Tại đây nhiều hung thú hơn, cấp bậc cũng cao hơn.
Hai ngày qua đi, Tô Trầm rốt cuộc tới Phỉ Thúy Cốc.
Đây là một thung lũng xanh tươi mơn mởn, khắp nơi cây cối um tùm, chẳng trách được đặt tên là Phỉ Thúy.
Một dòng sông xanh uốn lượn chảy từ phương xa, tạo thành một con lạch xuyên qua khu rừng.
Con lạch dung hợp một cách hoàn mỹ cùng sơn cốc này, tạo nên khung cảnh sơn thủy hữu tình.
Có điều, có một loại tính mạng lại phá hoại phong cảnh tự nhiên hài hòa tươi đẹp đó.
Nhân loại.
Trong sơn cốc khắp nơi là người với người. Đưa mắt nhìn lại, ít nhất có tới mấy trăm người nhộn nhịp trong sơn cốc không lớn lắm đó.
Bọn họ lục lọi ven sông, có người đào cát, không ngừng xúc từng mảng cát lớn ven sông tìm kiếm. Có người cầm cuốc bắt đầu đào bới vách núi. Lại có người chui vào trong một hang núi, tìm kiếm Tinh Ngân, mong bản thân phát tài, cũng khiến chính mình dính đầy cát bụi.
Những người này có Nguyên Khí Sĩ, có võ giả, có thợ săn, thậm chí có cả người bình thường cái gì cũng không phải.
Nhìn cảnh tượng đó, Tô Trầm cũng phải ngây người.
“Con mẹ nó thế quái nào mà tin tức đồn thổi tới mức này?” Cách Tô Trầm không xa, một tên võ giả đầy râu hùng hùng hổ hổ nói.
Hiển nhiên gã cùng vừa chạy tới Phỉ Thúy Cốc, ôm mộng phát tài nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại là bữa tiệc đào vàng khiến gã thất vọng.
Vô số người ở đây tìm tòi, biết việc thì tự làm việc, không biết việc thì làm bừa, lao nhao ôm giấc mơ tiền bạc vô tận tới đây tìm vận may. Có người đào bới trong nước, có kẻ đào bới bên sườn núi, lại có người chui vào trong hang đào, còn ai kiếm được gì thì phải xem vận may. Thi thoảng lại có người hô lớn “tìm thấy rối’ khiến cho cả đám người chen chúc xô lại, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn. Phần đông lại tính toán tìm được Tinh Ngân cũng lẳng lặng không lên tiếng, giả bộ không phát hiện ra điều gì.
“Cái Tinh Ngân này không phải mỏ quặng à? Sao còn đào trong nước?” Có người khó hiểu hỏi.
“Vì đây không phải mỏ quặng Tinh Ngân giàu mà là mỏ quặng Tinh Ngân nghèo.” Một giọng nói vang lên giải thích.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người vừa nói là một nam tử trung niên gầy gò tướng mạo loắt choắt, cằm còn lất phất mấy cọng râu, đôi mắt gian xảo. Thân hình hắn không cao, phối hợp cùng râu ria và ánh mắt trông khá giống con chuột.
“Mỏ quặng giàu? Mỏ quặng nghèo? Có gì khác nhau?” Võ giả đầy râu kia hỏi.
Người nọ không buồn để ý tới hắn mà nhìn sang phía Tô Trầm cười nói: “Mỏ quặng Tinh Ngân Thạch giàu phần lớn sẽ là khối lớn, tụ tập trong sơn mạch, cần khai thác. Mỏ quặng Tinh Ngân Thạch nghèo thì tương đối vụn vặt, có thể chỉ lớn cỡ móng tay. Nơi đây là mỏ quặng nghèo, Phỉ Thúy Cốc mấy trăm năm trước đã hứng chịu động đất, quả núi bên cạnh đã lở, lượng lớn đá núi rơi vào trong sông. Bởi vậy trên núi có quặng, trong nước cũng có quặng. Trong núi ít quặng nhưng ngưng kết, trong nước nhiều quặng nhưng vụn vặt. Cho nên thật ra ở đâu cũng kiếm được Tinh Ngân, chỉ xem ngươi lựa chọn ra sao.”
“Này, con mẹ nhà ngươi, ông đây dang hỏi ngươi cơ mà, ngươi nói với hắn làm cái mẹ gì?” Tên võ giả đầy râu kia thấy mình bị người ta ngó lơ, lập tức nổi giận thò tay định tóm lấy nam tử kia.
Nam tử kia lại trốn sau lưng Tô Trầm, chỉ vào võ giả nói: “Dám động thủ trước mặt Nguyên Sĩ đại nhân, ngươi quả thật to gan!”
Nguyên Sĩ?
Gã đầy râu kia ngây ngẩn.
Một khắc sau thân thể dã bay vút lên, lướt xa mười sáu mười bảy trượng, ngã thẳng xuống đất.
Mọi người xung quanh chỉ nhìn thoáng qua rồi lao nhao cúi đầu tiếp tục công việc của bản thân, không buồn để ý nữa.
Trong vùng đất chuyên tranh cướp tiền bạc này, chuyện như vậy diễn ra đều đều ngày ngày, không có gì lạ. Chỉ cần không xảy ra chuyện chết người, không ai muốn để ý tới.
Huống hồ người vừa ra tay rõ ràng là Nguyên Khí Sĩ.
Bất luận ở đâu, Nguyên Khí Sĩ đều là tầng lớp thượng tầng.
Ném tên võ giả không có mắt kia xong, Tô Trầm lấy làm lạ: “Sao ngươi biết ta là Nguyên Sĩ?”
Nam tử kia cười nói: “Có thể một thân một mình tới Phỉ Thúy Cốc, ngoại trừ Nguyên Sĩ đại nhân còn ai làm được? Huống chi ngài còn dôi giày kia.”
Quả nhiên do đôi giày bại lộ bản thân, Tô Trầm cũng không lấy làm lạ. Bất quá có thể chú ý tới mình, phát hiện điểm lạ của đôi giày, xác nhận mình là Nguyên Sĩ trong thời gian ngắn như vậy, người này cũng có đôi chút nhãn lực
“Ngươi là ai, muốn làm gì?” Tô Trầm hỏi.
“Đại nhân cũng tới đây khai thác Tinh Ngân đúng không? Tiểu nhân Lý Thứ đã ở Phỉ Thúy Cốc này vài ngày, rất quen thuộc với mọi thứ trong cốc. Chỉ cần một viên Nguyên thú, tiểu nhân nguyện cống hiến sức lực cho đại nhân năm ngày.”