Chương 70: Lai lịch của Táng Linh Đài
.
Khi bóng đêm buông xuống, Tô Trầm cảm thụ được cảm giác quen thuộc truyền tới từ ấn ký Yên Xà, biết là Cố Khinh La tới tìm mình.
Bản thân vừa mới về, Cố Khinh La đã biết, xem ra cô nàng vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của mình.
Tô Trầm rời phòng đi về phía sau núi.
Xuyên qua khu rừng nhỏ sâu thẳm, lại đi tới ven hồ nước quen thuộc. Có thể thấy Cố Khinh La đang đong đưa đôi chân trắng trẻo ngồi bên hồ nước.
Nghe thấy tiếng vang, cô quay đầu lại nhìn thấy Tô Trầm, gương mặt cười tươi như hoa, sau đó lại nói: “Chơi ngoài chán rồi, cậu còn biết đường về à?”
Tô Trầm cười nói: “Lời này của cô nghe rất không đúng nhé. Rất giống oán phụ cô đơn chốn giường vắng phòng không.”
Cố Khinh La đỏ mặt: “Giỏi lắm, dám trêu ta à.”
Thuận tay túm một nắm cỏ, phóng vèo vèo về phía Tô Trầm.
Tô Trầm thân động theo gió, không cần nhìn, chỉ nhẹ nhàng đảo một cái, đã tránh thoát phần lớn lá cỏ.
Cố Khinh La hai mắt sáng bừng lên: “Ồ, Yên Xà Bộ của cậu tiến bộ rất nhiều đấy. Sao lại như đã có khí tức Nguyên kỹ?”
Nói xong lại phóng một nắm cỏ tới.
Tô Trầm chân đạp bộ pháp, thân theo ý động. Giờ cậu thật sự nhắm mắt, năng lực nghe gió luyện thành khi còn bị mù vẫn chưa hoang phế, thân hình chỉ chớp mắt đã tăng tốc tới cực hạn, đột nhiên giương tay, chém một thủ đao vào chỗ không. Tuy chém vào không khí nhưng gơi ra tiếng sấm ầm ầm, tạo thành sóng khí đánh thẳng về phía Cố Khinh La.
Cố Khinh La giật mình, cũng thi triển Yên Xà Bộ né tránh, luồng đao phong lướt sát qua người cô, chém lên thân cây, khiến cây cối lung lay một hồi.
“Cậu thành Nguyên Sĩ rồi?” Cố Khinh La kinh ngạc.
Lần trước trở về, tuy Tô Trầm cũng gặp Cố Khinh La mấy lần nhưng chưa để lộ chuyện bản thân đã trở thành Nguyên Sĩ. Giờ đã qua hơn ba tháng, có thể thừa nhận bản thân đã là Nguyên Sĩ rồi. Tuy tốc độ vẫn nhanh hơn bình thường đôi chút nhưng cũng không chênh lệch là bao, có thể tiếp nhận.
“Chẳng trách Yên Xà Bộ của cậu tiến bộ như vậy, xem ra cậu cũng đã phát hiện điểm bất phàm của Yên Xà Bộ Cố gia ta.” Cố Khinh La chắp tay sau lưng, đương đương đắc ý.
“Cố đại tiểu thư ngài truyền thụ Yên Xà Bộ đương nhiên phi phàm, cho dù không trở thành Nguyên Sĩ ta cũng biết mà.” Tô Trầm mỉm cười nói.
“Xì.” Cố Khinh La lườm cậu một cái thật đáng yêu.
Hai người ngồi xuống trò chuyện một lúc, Cố Khinh La mới nói: “Ta gọi cậu tới là vì ta thăm dò được tin tức của Táng Linh Đài rồi.”
“Cô đừng nói, để ta đoán thử xem. Đầu tiên, Táng Linh Đài này chắc là địa danh, không sai chứu?” Tô Trầm nói.
“Trả lời chính xác.”
“Thứ hai, nó ngay tại vùng Lâm Bắc này, đúng không?”
“Ồ, làm sao cậu biết?” Cố Khinh La hiếu kỳ hỏi.
Tô Trầm trả lời: “Vì Tan lão tìm Lâm Giải, Lâm Giải chỉ là hạng tiểu tốt, bọn họ tìm hắn bàn chuyện này chứng tỏ hắn có thể phát huy tác dụng trong chuyện này. Mà giá trị của hắn nói thẳng ra là Lâm gia. Lâm gia chỉ là gia tộc địa phương, thế lực không rời thành Lâm Bắc, vì vậy ta đoán Táng Linh Đài có thể nằm ngay trong vùng Lâm Bắc này.”
“Thông minh.” Cố Khinh La vỗ tay cười nói: “Cậu nói tiếp đi.”
“Thứ ba, nó là một di tích cổ xưa.”
“Cái này làm sao cậu biết?”
“Vì giờ trong bảy nước của Nhân tộc không có Táng Linh Đài.”
Sau khi thị lực khôi phục, Tô Trầm đã xem lại các điển tịch, tra khắp trong nước ngoài nước, nhưng không thấy nơi nào gọi là Táng Linh Đài. Hơn nữa sau khi biết tổ chức này rất có thể là Vĩnh Sinh Điện Đường, Tô Trầm ý thức đực đây rất có thể là tên cổ, chỉ là chưa kịp xác nhận lại suy nghĩ này.
Quan trọng nhất là Tô Trầm đã biết đối phương là tổ chức Áo tộc.
Tất cả các tổ chức Áo tộc đều có một điểm chung, đó là mơ ước khôi phục vinh quang ngày trước, lật đổ hệ thống hiện tại.
Bọn họ muốn tái hiện lại huy hoàng trước đây của đế quốc Áo Thế, thế nhưng tái hiện này lại không phải dựa vào bản thân nỗ lực nghiên cứu, tái hiện những thành quả trước đây của Áo tộc mà là dùng các thủ đoạn khai quật phát hiện di tích cu của Áo tộc, từ đó thu được kho báu.
Nói đơn giản hơn, bọn họ thật sự đang ‘tái hiện’ - - tái hiện những thứ chôn sâu trong lòng đất vài vạn năm cũng đặt hết hy vọng vào đó.
Vì vậy khi biết bọn họ là ai, Tô Trầm cũng biết bọn họ sẽ làm thế nào, việc đoán ra mục tiêu cũng rất bình thường.
Cố Khinh La không biết nguyên lý, đương nhiên cho dù cô gái này có biết chắc cũng chẳng đoán được, vì vậy ánh mắt nhìn Tô Trầm cực kỳ thán phục, thậm chí xuất hiện một chút cảm mến. Đương nhiên bản thân Cố đại tiểu thư sẽ không thừa nhận.
“Cậu giỏi thật, thê smà cũng đoán được.”
“Cũng chỉ biết đại khái thôi, cô nói cụ thể hơn đi.” Tô Trầm trả lời.
“Ta cũng chỉ tra được trên sách sử thôi, hóa ra Táng Linh Đài được xây dựng vào thời kỳ Xương Đế.”
Tân Tinh Kỷ năm 16700, Hoàng đế Quang Huy Thần Triều qua đời, con trai thứ hai mươi tư của hắn phát động chiến tranh cướp ngôi. Con trai thứ mười hai Cố Hoành Tiến được đại tướng Lâm Truy Huy ủng hộ đoạt được ngôi vị hoàng đế. Sử gọi là Xương Đế.
Sau khi lên ngôi Xương Đế giết tất cả các huynh đệ, phong cho Lâm Huy Trung làm Trấn Quốc Đại Nguyên Soái.
Xương Đế cực thích công lớn.
Tân TInh Kỷ năm thứ 17200, Xương Đế xé bỏ “Tây Sơn Minh Ước” đã tồn tại một vạn năm, khai chiến với Vũ tộc. Lâm Huy Trung đồ sát năm mươi vạn binh sĩ Vũ tộc.
Tân Tinh Kỷ năm 18400, Quang Huy Thần Triều tiến vào hải vực phía Đông, khiến cho Hải tộc cực kỳ bất mãn.
Tân Tinh Kỷ năm 1900, Quang Huy Thần Triều phát binh tới bắc vực tấn công Bạo tộc. Lâm Trung Huy mang theo uy thế thiết huyết quét ngang các bộ tộc Bạo tộc. Lúc đại quân đánh tới Điệp Huyết Nguyên, Bạo tộc đã chỉ còn đội quân cuối cùng. Đại chiến Điệp Huyết Nguyên, đại tướng Bạo tộc Cleo Hắc Hồ dưới sự giúp đỡ của Vũ tộc vòng qua Vạn Bình Sơn tập kích Nhân tộc từ phía sau. Nhân tộc đại bại, Lâm Trung Huy về triều không bao lâu thì chết.
Chiến bại tại Điệp Huyết Nguyên khiến sức mạnh của Quang Huy Thần Triều suy giảm, chính thức tiến vào thời kỳ suy nhược. Vốn lảnh thổ bao gồm trung vực và nam vực mất đi, từ bốn mươi tám khu vực, thu nhỏ tới còn bón mươi hai khu vực ở Đông vực.
Tân Tinh Kỷ năm 19200, Xương Đế chết, con là Cố Dương Thăng lên ngôi, sử xưng là Bình Đế.
Bình Đế vô năng, không muốn quan tâm chính sự quốc gia, có mười quyền thần hoành hành.
Lúc đó có đại thần Lạc Vu Thành giả mạo chiếu chỉ giết danh tướng Lý Trạch, cả nước kinh hãi. Bình Đế tru sát mười quyền thần.
Sau có cự thú đột kích, Quang Huy Thần Triều càng không ai cản nổi, mặc cho cự thú hoành hành ngang ngược, mất đi ba khu vực mới tự tan.
Bạo tộc thừa cơ tấn công, Nguyên thú không địch lại, cắt ra bốn khu vực lui lại. Bạo tộc chính thức trở về Đông vực, trở lại thảo nguyên Javier.
Tân Tinh Kỷ năm 2100, Thừa Đế lên ngôi. Người này ưa nịnh nọt, khi còn tại vị tự đặt cho mình vô số danh hiệu. Đại thần Trần Lưu Mã đắc thế.
Không lâu sau, Linh tộc ra tay cướp mất Quang Dực Chi Nguyên.
Hải tộc thu hồi hai khu vực ven bờ Đông Hải. Quang Huy Thần Triều liên tục mất quốc bảo quốc thổ, khởi nghĩa bùng lên khắp nơi. Quang Huy Thần Triều chỉ còn sót lại ba mươi mốt khu vực.
Thừa Đế không chịu nổi gánh nặng, chết sớm.
Tân Tinh Kỷ năm 22400, Diệu Đế lên ngôi, là vị hoàng đế cuối cùng của Quang Huy Thần Triều. Người này tính cách thô bạo, cực kỳ tàn nhất, thích giết các đại thần.
Tân Tinh Kỷ năm 23000, Diệu Đế giết tộc trưởng Trình gia, khiến dân chúng phẫn nộ, gợi nên “biến cố Phù LOan’, đâm chết Diệu Đế, tiêu diệt Quang Huy Thần Triều.
Quang Huy Thần Triều tiêu vong sau mười đời hoàng đế. Bốn vị hoàng đế cuối cùng, sử xưng “Vong Quốc Tứ Đế Xương Bình Thừa Diệu”.
Xương Đế chính là vị hoàng đế đầu tiên trong Vong Quốc Tứ Đế.
Khác với ba vị hoàng đế còn lại, khi Quang Huy Thần Triều tới tay hắn đang lúc thịnh thế, nhưng cũng do hắn ưa thích công lớn, cực kỳ hiếu chiến dẫn tới Quang Huy Thần Triều bắt đầu xuống dốc. Có thể nói Quang Huy Thần Triều bắt đầu suy tàn trên tay hắn, cũng là thủ phạm đầu tiên khiến toàn bộ thần triều diệt vong.
Vô số hậu nhân vì vậy phỉ nhổ hắn, chính vì nguyên nhân này cho dù trong sách sử bảy nước, ghi chép về Xương Đế vẫn có rất nhiều lời phê bình, khắc họa hết sức chân thực vị hoàng đế vong quốc đầu tiên này.
Nghe thấy Táng Linh Đài được xây dựng vào thời Xương Đế, Tô Trầm cũng hơi ngạc nhiên: “Ồ, hóa ra không phải di chỉ của Áo tộc?”
“Hả? Sao cậu lại cho rằng là di chỉ của Áo tộc?” Cố Khinh La chớp chớp mắt hỏi.
“Ừm… Chỉ cảm thấy càng cổ xưa càng tốt thôi.” Tô Trầm thuận miệng đáp.
Từ chỗ Cố Khinh La, Tô Trầm biết hóa ra trong thời Xương Đế, vùng này đã từng xảy ra đại loạn. Chuyện này phát sinh quá đột ngột, Quang Huy Thần Triều chết không ít người. Sau đó một vị đại tướng bình định bạo loạn, muốn động viên gia quyến người chết bèn xây dựng một tòa Táng Linh Đài, an táng anh linh.
Táng Linh Đài nói thẳng ra là một ngôi mộ cỡ lớn.
“Có biết vì sao xảy ra bạo loạn không?” Tô Trầm hỏi.
Cố Khinh La nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như có thủ lĩnh tổ chức hắc ám nào đó bị tóm nên đám người đó tổ chức cướp ngục, gây ra bạo loạn. Tình huống cụ thể thì không rõ rồi.”