Chương 1: Bắt đầu đã giải tán với hệ thống
"Kiểm tra ra được ký chủ đã quá hoàn mỹ, bổn hệ thống không còn gì để dạy, như vậy giải tán, bái bai..."
Một giọng nói máy móc khiến Lý Niệm Phàm phải lảo đảo một cái suýt chút nữa thì cắm đầu xuống đất, mắt trợn tròn lên như chết lặng.
"Mẹ nó! Đừng, đừng có giải tán a!"
Lý Niệm Phàm vội vàng hô to, "Ta tuyệt đối chưa hoàn mỹ, ngươi còn phải dạy cho ta bản lĩnh? Ngươi tốt xấu gì cũng phải dạy ta tu tiên như thế nào chứ? Hệ thống? Hệ thống?"
"Thật giải tán?"
"Nếu không thì trước tiên cho ta trở về đã a?"
"Con mẹ nhà nó ngươi đưa lão tử tới nơi này, thế mà lại tự chuồn đi? Hệ thống!"
Trong nội tâm Lý Niệm Phàm đang điên cuồng gào thét, tuy nhiên không có một câu trả lời nào đáp lại lời của hắn.
"Con mẹ nhà nó! Hệ thống chó má kia!" Lý Niệm Phàm lập tức chửi bậy.
Năm năm trước, hắn xuyên qua tới nơi này, được kết nối với một cái hệ thống Thánh Nhân, cái tên hệ thống này nghe rất chi là ghê gớm, Lý Niệm Phàm từng cho rằng mình sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời này.
Tuy nhiên, những gì hệ thống này dạy cho hắn toàn là những thứ tương đối hố, nào là toán học, hóa học, vật lý, làm thơ vẽ tranh...
Hết cách rồi, chỉ có thể kiên trì học cho bằng được!
Lý Niệm Phàm luôn luôn nhẫn nhịn, cho tới nay cuối cùng thì hắn cũng đã học xong tất cả mọi thứ, đồng thời thu được hệ thống ban cho những danh hào như Thi Thánh, Họa Thánh, Kỳ Thánh, Thần Nông ... toàn những xưng hào hoành tá tràng.
Sau đó thì ... hệ thống đòi giải tán!
Rồi biến!
Nếu như ở kiếp trước, hắn còn có thể dựa vào những thứ này để mà kiếm lấy được một phen thành tựu, nhưng bây giờ hắn ở một cái thế giới khác lạ này hơn nữa cũng chẳng có gì ngạc nhiên đây là một thế giới tu tiên!
Thi thoảng sẽ có tu tiên giả bay ngang trời mà qua.
Nghe đồn còn có yêu quái ăn thịt người.
Con mẹ nó thật là trâu bò a!
Học một đống thứ này thì có cái méo gì dùng a! Chẳng lẽ giảng đạo lý với yêu quái? Hát cho yêu quái nghe? Hay là tính toán một cộng một bằng hai, hai nhân hai bằng bốn bốn cộng một bằng năm, năm con thú vây quanh sao?
Bởi vì sợ chết, hắn cố ý chọn lấy một cái đỉnh núi tương đối khuất ở gần một cái thành thị để sống ẩn mình, trải qua cuộc sống tự cung tự cấp, bởi sợ một ngày nào đó vô tình bị chiến đấu giữa các tiên nhân ảnh hưởng tới mà chết không hiểu vì sao.
Thật ra thì trong lòng của hắn luôn luôn ôm lấy hy vọng lớn lao, dù sao cũng có bàn tay vàng ở trong tay.
Hắn kiên nhẫn nhịn nhục năm năm chính là chờ đợi hệ thống dạy cho hắn tu tiên, sau đó một bước lên trời trở thành tiên nhân.
Đáng tiếc hắn nghìn tính vạn tính không nghĩ tới sau khi hệ thống dạy cho hắn được một đống tri thức rắm thúi không dùng vào được việc gì cả thì sau đó cứ như vậy giải tán, cứ như vậy chuồn mất.
Hố cha rồi a!
Hắn cũng từng nghĩ qua chuyện không dựa vào hệ thống.
Ở lúc hắn mới tới thế giới này, trước tiên hắn cũng đi tìm kiếm tiên môn để bái sư, kết quả phát hiện hắn căn bản không có linh căn, cả một đời chỉ có thể làm người bình thường.
"Chủ nhân, cơm trưa đã tới giờ."
Một người máy từ trong phòng đi tới, hướng về phía Lý Niệm Phàm làm một động tác tay xin mời.
"À."
Lý Niệm Phàm có chút hụt hẫng, nhưng sẽ không ủy khuất chính mình, vẫn là đi trở về phòng.
Người máy này là ở sau khi hắn học xong vật lý thì hệ thống ban thưởng cho hắn.
Lúc đầu còn cảm thấy không tệ, có người máy trí tuệ nhân tạo phục vụ chính mình, nhưng bây giờ Lý Niệm Phàm muốn khóc, người máy này ở thế giới tu tiên này không khác gì một đống sắt vụn a.
Lý Niệm Phàm sống trong một ngôi nhà theo kiểu Tứ Hợp viện, đình đài lầu các, có cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, phối hợp với phong cảnh trong núi, xem như là một nơi trù phú phong thủy.
Tứ Hợp viện này là sau khi hắn học được kiến trúc, cũng là ban thưởng mà hệ thống ban cho hắn.
Thật ra thì tất cả vật dụng thường ngày ở nơi này đều là Lý Niệm Phàm sau khi hoàn thành các nhiệm vụ lớn nhỏ thì được hệ thống ban thưởng, cộng với Lý Niệm Phàm còn có một cái xưng hào là Thần Nông, làm ruộng căn bản không thành vấn đề, bởi vậy coi như sống ẩn mình thì hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, hơn nữa cơm nước còn rất không tệ.
"Thật sự không tu tiên được, xem như làm người phàm sống hết đời cũng tốt, ít ra không khí và phong cảnh nơi này còn tốt hơn nhiều so với kiếp trước, cũng không cần vì cuộc sống mà phải bôn ba lao lực, cũng tốt, rất tốt."
Lý Niệm Phàm đang tự an ủi chính mình.
Hiện tại thứ mà hắn thiếu duy nhất chính là bạn gái, nữ nhân tu tiên chắc chắn đều rất đẹp đi, đáng tiếc họ chắc chắn sẽ không thèm để ý tới ta kẻ phàm nhân này.
Lý Niệm Phàm lắc đầu, chỉ có thể mơ mộng hão huyền một chút mà thôi.
Hắn quay về phía hậu viện gọi: "Đại Hắc, ăn cơm!"
Một con chó đen nghe thấy lời hắn mà chạy như bay tới, lè đầu lưỡi ra nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm với ánh mắt tràn ngập sự mong đợi.
"Đúng là một con hàng chỉ biết ăn."
Lý Niệm Phàm mỉm cười và chuẩn bị đồ ăn cho Đại Hắc.
Đại Hắc là Lý Niệm Phàm ngẫu nhiên gặp được ở trên đỉnh núi này, ban đầu nó chỉ là một con chó con đói gần chết, sau khi được Lý Niệm Phàm thu nuôi thì bắt đầu từ đây một người một chó làm bạn với nhau.
Đại Hắc rất ngoan, lúc Lý Niệm Phàm viết chữ vẽ tranh đều im lặng ngồi ở một bên mà quan sát, hơn nữa nó thích nhất là nghe Lý Niệm Phàm đánh đàn.
Lý Niệm Phàm từng cảm thấy Đại Hắc thông minh hiểu tính người, đồng thời cũng tự nhủ không hổ là chó của thế giới tu tiên.
Cũng vào lúc này, có hai nữ tử từ chân núi đi về hướng đỉnh núi.
Một người trong đó mặc váy trắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cái miệng nhếch lên cao cao, dáng vẻ không vui, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sinh lòng thương mến.
Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, là người nào lại có thể nỡ để nàng ta bị ủy khuất như vậy?
Nàng ta nổi giận đùng đùng mà đi tới, oán hận nói: "Phụ hoàng đáng chết, phụ hoàng xấu, thế mà muốn gả ta cho Đoan Mộc Ly cái tên gia hỏa buồn nôn kia, không thể tha thứ!"
Đằng sau nàng, là một nha hoàn mặc chiếc váy màu xanh lục vẻ mặt lập tức trắng bệch ra, run giọng nói: "Công chúa, loại lời này thế nhưng là tuyệt đối đừng có nói ra a! Nếu như bị người có tâm nghe được vậy thì chúng ta liền xong đời rồi."
"Ta sắp bị buộc gả cho Đoan Mộc Ly rồi thì còn sợ cái gì nữa?" Thiếu nữ mặc váy trắng hừ hừ mà nói: "Nếu như lại ép ta ta chết là được rồi!"
Nha hoàn vội vàng quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói: "Công chúa, người không được chết, người thế nhưng tuyệt đối đừng có dọa nô tỳ a."
"Ai nha, ta thuận miệng nói một chút mà thôi, ta còn chưa muốn chết đây này."
Tròng mắt của thiếu nữ váy trắng đảo một cái, hoạt bát nói: "Tuy nhiên ta có thể trốn đi, nếu như phụ hoàng lại ép ta, ta tìm một cái nơi nào đó để trốn đi, khu rừng rậm này cũng không tệ, không bằng bây giờ tìm một chỗ để ẩn thân!"
"Hô, dọa chết nô tỳ, công chúa người sau này thế nhưng là tuyệt đối không nên nói cái gì chết hay không." Nha hoàn vỗ vỗ ngực đứng người lên nói.
Nàng ta đánh giá xung quanh một phen, đột nhiên rụt cổ một cái nói: "Khu rừng này bốn bề vắng lặng, vô cùng hoang vu, nói không chừng còn sẽ có dã thú qua lại, cũng rất nguy hiểm, chúng ta vẫn là nhanh đi về đi a."
"Bản công chúa cũng sắp Trúc Cơ rồi, còn sợ dã thú sao? Tranh thủ thời gian đi với ta tìm chỗ để ẩn thân." Thiếu nữ váy trắng tìm được mục tiêu, quét sạch suy nghĩ lung tung trước đó, bước nhanh chạy về phía đỉnh núi.
"Công chúa, người chờ nô tỳ một chút a..."
Hai người một người chạy còn một người thì đuổi theo, không bao lâu thì đi tới chỗ lưng chừng núi.
Mây trắng lơ lửng giữa trời, giữa những tán cây xanh mát, một tòa nhà cổ kính hiện ra trong tầm mắt.
Nha hoàn mở to hai mắt mà nhìn, vô cùng kinh ngạc nói: "Nơi này thế mà có người ở?"
"Tòa nhà này có kiến trúc thật là kỳ lạ, trông cổ kính, giống như lấy ra từ trong bức họa vậy." Thiếu nữ váy trắng tò mò đánh giá Tứ Hợp viện.
Kiến trúc tòa nhà này có phong cách hoàn toàn khác biệt với những kiến trúc mà bình thường nàng từng thấy, không thể nói là tráng lệ, nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác cực kỳ không tầm thường, giống như hòa thành một thể với cảnh quan xung quanh, làm cho lòng người mong chờ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng ta cảm thấy không thua kém một chút nào so với hoàng cung.
Chẳng lẽ lại có ẩn thế cao nhân ẩn cư ở chỗ này?
Đôi mắt thiếu nữ váy trắng hơi sáng lên, mong đợi mà chạy chậm tới: "Đi, đi qua xem một chút, nhớ kỹ, gặp được người thì đừng có gọi ta là công chúa mà phải gọi ta là tiểu thư."
Nha hoàn thì lo lắng, ở đằng sau khuyên nhủ: "Công chúa, cẩn thận gặp nguy hiểm a."
Thiếu nữ váy trắng chẳng mấy chốc đã đi tới trước tòa nhà, tò mò đánh giá mọi thứ trước mắt.
Một vườn rau nhỏ, một cái ghế đan bằng dây mây, một cái bàn đá phối thêm với bốn chiếc ghế đá....